Truyện dài: ĐẤT MỚI 1| Chương 9
Truyện dài: ĐẤT MỚI 1| Chương 9
Tác Giả: Song Nguyễn
Cha Phương Toàn được chở tới nhà thương Tỉnh trong điều kiện hoàn toàn bất lợi. Cha mê man, bất tỉnh chẳng khai báo gì được. Giấy giới thiệu của nhà thương Huyện lại ghi nhiều ý kiến không được tốt, nếu khơng nĩi l ác cảm. Vì vậy, nhân viên nhà thương tỉnh cũng không mấy thiện cảm với cha. Đàng khác, người ta cho rằng bệnh tình của cha khó lòng qua khỏi, nên xếp cha vào loại bệnh nặng, cho ở chung với những người phong cùi.
Khi tỉnh lại, biết mình được nằm giữa những anh em đáng thương nhất, cha chẳng phàn nàn gì, chỉ hơi cực một chút vì không có người giúp đỡ vài việc cần. Tuy nhiên, cha cho rằng có lẽ vì lý do nào đó chẳng đặng đừng, nên Trưởng Tuất hay một người nào trong giáo xứ mới không thể có mặt đây. Một lần nữa, cha lại cố chịu đựng theo gương Thầy Chí Thnh của mình.
Cha nằm vậy đã hai ngày rồi. Sáng ngày thứ ba, khi bác sĩ và cô y tá đi thăm khám bệnh, cha đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Cô y tá đập vào vai cha mấy lần truyền những yêu cầu của bác sĩ như đưa lưỡi ra, giơ tay lên… Rồi họ trao đổi với nhau điều gì đó, cha chỉ nghe loáng thoáng mấy tiếng… ông linh mục… nguy hiểm… khó qua…
Một lúc lâu sau, cha Phương Toàn đã hơi tỉnh. Cô y tá trở lại, hỏi han tên tuổi, có vẻ quan tâm lắm. Cô hỏi nào là tên gì? Không ai săn sóc à? Sao lại nằm ở Khoa này? Lâu lâu cô lại thở dài, hình như có điều gì làm cô băn khoăn suy nghĩ. Cô bỏ đi một lát, rồi lại thấy trở lại, vẫn thái độ băn khoăn, cô vỗ nhẹ vào vai bệnh nhân:
– Này, chú ơi!
Cha hé mắt nhìn, cô ngần ngừ định nói gì nhưng lại thôi. Cô hỏi tiếp:
– Chú có muốn… Thôi..ừ…uống nước không?
Cha lại nhắm mắt nói:
– Cô làm ơn cho tôi xin miếng nước.
– Chú không có cái gì lấy nước sao?
– Tôi có, nhưng hình như ai mượn mất rồi.
Cô y tá chép miệng “tội quá đi!” rồi bỏ đi. Một lát sau, cô trở lại, tay bưng ly nước đến gần cha, lay khẽ:
– Chú à! Chú! Nước đây chú.
Phương Toàn nhổm dậy định đưa tay đỡ ly nước, thì cô y tá nhẹ nhàng nói:
– Thôi chú, để tôi đỡ cho uống.
Cô y tá một tay đặt hờ trên vai cha, một tay đỡ ly nước, mắt đăm đăm nhìn có vẻ băn khoăn lo lắng. Uống xong ly nước, cha vẫn còn khát lắm, vì từ sáng đến giờ khát khô cả cổ, mà không có ai để xin một miếng nước. Nhưng thấy cô y tá có vẻ thương hại mình, cha lại ngần ngại, không dám lợi dụng lòng tốt của cô. Nhìn cách cha uống nước, cô y tá biết cha còn khát lắm. Cô lại thở dài, giọng an ủi:
– Thôi chú nằm đợi một lát nhá!
Lần này trở lại, cô mang theo cả một bình nước phòng hờ. Cô đang cho cha uống, thì có người xuống gọi cô. Nghe giọng nói có vẻ hằn học:
– Chị Nguyệt lên phòng khoa có việc gấp. Rồi người ấy càu nhàu: “lộn xộn quá”.
Cố đợi cha uống xong miếng nước, rồi để cả ly cả bình lại, cô ngọt ngào nói với cha:
– Chú nằm nghỉ nhá!
Nói rồi, cô lững thững bước đi, miệng lẩm bẩm, nhưng cũng đủ cho người bên cạnh nghe: “làm gì mà kỳ thị dữ vậy?”
Cô y tá đi rồi, cha nằm suy nghĩ mông lung. Tiếc là hồi nãy mình không mở mắt nhìn kỹ mặt cô y tá xem có phải là người mình đã gặp không? Nguyệt, cái tên nghe quen quen. Cố lục lọi trí nhớ của mình, cha lại phàn nàn: “bệnh sốt rét rừng dễ làm cho người bệnh hay quên lắm”, nhưng rồi cha cũng nhớ ra: À! Phải rồi! Nguyệt là tên cô y tá mình đã gặp, nhưng cô ta ở bệnh viện huyện cơ mà? Cái cô y tá có đáng người xinh đẹp, nhưng tính tình chẳng đẹp chút nào. Cô lại có thái độ kỳ thị linh mục rõ rệt, khiến ông Trưởng Tuất nhà mình oán giận cô lắm. Mỗi lần có dịp nhắc tới là Trưởng Tuất nổi quạu. Vậy mà lúc mình về cô ấy cũng nói được một câu: “cha về mạnh giỏi, tôi luôn nhớ cha”. Không lẽ lại là cô Nguyệt này? cha vội xua đuổi ý tưởng: À! Mà không phải, cô kia là Minh Nguyệt cơ. Cô Nguyệt này có vẻ có thiện cảm với mình, cử chỉ của cô ta từ sáng đến giờ đã chứng tỏ điều ấy. Cô ta còn bất bình về cách đối xử phân biệt gì nữa đó…
Cha nằm suy nghĩ cả buổi mà vẫn chẳng tìm ra mấu chốt nào cả. Tự nhiên cha đâm lo cho cô vì lời cô vừa lẩm bẩm… “kỳ thị dữ vậy?”. Cha đoán cô có thể bị kiểm điểm về thái độ săn sóc cho cha vừa rồi. Cha hối hận vì mình đã gây phiền lụy cho người ta. Có lẽ cha đã làm sai lời cha dặn Trưởng Tuất, trước khi ông quyết định đưa cha đi nhà thương, rằng: – không được lạc quyên, đóng góp gì hết, nhà thương cho thế no thì hưởng như vậy, như mọi bệnh nhân khác. Cha lại tự an ủi: nhưng vừa rồi mình có đòi cái gì quá đâu, chỉ xin một miếng nước cho đỡ khát. Khổ nỗi là cô ta lại tỏ cử chỉ săn sóc quá, mà điều đó làm sao mình cấm cản được.
Có tiếng động bên cạnh, Phương Toàn tưởng là y công đem cháo đến. Cha mở mắt nhìn thì không phải, mà là cô y tá. Vì đang thắc mắc về cô, nên cha cố mở mắt to nhìn xem có phải người quen không? Và suýt nữa là cha reo lên. Đúng là cô Minh Nguyệt rồi, khuôn mặt và dáng dấp người cô làm sao mà cha quên được, nhưng làm sao mà cô có mặt ở đây? Làm sao mà cô lại tử tế với mình như vậy? Làm sao? Làm sao? Mà hình như cô vừa gặp chuyện xung đột nào đó? Cha nhìn cô không chớp mắt.
Minh Nguyệt cầm cái bình nước và cái ly đang quay gót đi, hình như có chuyện gì vội vàng hoặc một sức ép gì đó, nhưng cô không thể nào lui gót, nếu không nói một câu an ủi hoặc thăm hỏi bệnh nhân. Cô chép miệng, đặt cái ly xuống chỗ cũ, lùi lại gần cha. Cô để tay ln vai cha, an ủi:
– Thôi chú nằm một mình, tôi không thể nào gh chú được, người ta…
Cô nghẹn ngào không nói hết câu. Có một cảm giác mơ hồ gì đó truyền qua cha. Cha nhìn cô gật đầu cám ơn và cảm thông.
Cô y tá ra khỏi phòng, cha Phương Toàn nhắm mắt lại. Dù cơ thể mệt rã rời bởi cơn sốt rét rừng hành hạ, đầu óc cha vẫn vang vọng những câu hỏi nối tiếp mà không sao tìm ra câu trả lời. Điều gì làm cô ta thay đổi vậy? Thôi! Cứ để đó, cha nhủ thầm, chắc sẽ có dịp giải tỏa được những thắc mắc này nữa. Nhưng lúc này, chắc chắn là cô ta đã bị kiểm điểm về thái độ của cô đối với mình.
Trưa hôm đó, không hiểu nhn vin nh thương quên hay vì ý gì, cha không được phần cháo. Mặc dù có được thì cha cũng chẳng ăn, hay là có lẽ vì vậy mà người ta không đặt nữa. Cha nhắm mắt lại, cố dỗ giấc ngủ. Rồi cơn ngủ cũng chập chờn tới, hình ảnh cô y tá Minh Nguyệt cứ lởn vởn trong đầu. Một cô y tá có vóc người mềm mại thanh thoát, khuôn mặt nửa hình trái xoan nửa hình tròn con mắt to đen, cặp lông mi cong vút, vừng trán cao thông minh, đôi môi mọng đỏ khi cười để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn, giọng nói thanh tao, lúc thì rất ngọt ngào, nhưng lắm lúc không thiếu nét chua cay.
Thế rồi cơn sốt lại ập đến, cha vật vã quằn quại, có lúc gần như ngộp thở. Có người nói đâu đó, xa xa gần gần nhưng cha chẳng còn sức đâu mà để ý tới. Bỗng cha có cảm giác như ai nhấc đầu mình lên, rồi cả thân mình được nâng lên. Cha cố mở mắt xem điều gì đang xảy ra cho cha, nhưng không sao mở mắt ra được, chân tay rã rời. Cha đành nằm yên để họ muốn làm gì thì làm. Có vẻ người ta đặt cha lên một chiếc xích lô đạp. Vẫn có triếng trao đổi đầy lo lắng : Chắc không qua được… tôi là em ruột… ở kinh tế mới…, nay nhà mới biết tin… mẹ chúng tôi…
Chiếc xe được đẩy đi, người bên cạnh dặn với người công nhân xích lô:
– Anh chở đến…
Bầu khí trong mát, không còn còn đậm mùi ête khiến cha cảm thấy dễ chịu một chút. Phía trước chiếc xích lô được che kín bằng một tấm vải, dù trời không có chút giọt mưa nào. Cha ngồi bên trong, chỉ hé mắt được một chút, rồi cơn mệt lại ập đến đóng mắt cha lại. Cha chẳng còn để ý, hay nói khác đi, không còn đủ sức để biết họ đem cha đi đâu và để làm gì? Cha chỉ chập chờn biết mình ra khỏi nhà thương và đang di chuyển trong thành phố. Tiếng xe cộ di chuyển, tiếng còi nhấn để vượt qua và từng làn khói ngộp thở ùa qua, mỗi khi có chiếc xe đi qua.
Chiếc xích lơ chạy vòng vo một hồi, cha nghe có tiếng xe Honda, rồi tiếng người nói:
– Tới rồi, anh cho xe kê vào sát hè dùm.
Chiếc xe xích lô kê sát lề, rồi dừng lại. Sau một lát, có người tới. Người mới tới nói với người đạp xích lô:
– Anh làm ơn hộ tôi một tay.
Nói rồi, người đàn ông mới tới cúi vào trong xe, khẽ đập vào vai cha nói:
– Anh Hai để em đưa xuống xe! Vào nhà nghỉ.
Người đàn ông cúi xuống, luồn hai tay vào ngang thắt lưng, xốc cha dậy, rồi cùng với anh xích lô dìu vào trong nhà. Lại có tiếng xe Honda chạy tới. Tiếng máy nổ xen lẫn với tiếng người con gái:
– Trời ơi! Chú làm cháu đợi muốn chết!
– Đưa về đâu có phải dễ… Người đàn ông quay ra nói tiếp: – Tắt máy đi, vào xếp tạm cái giường cho bác nghỉ đỡ.
Chađược đặt trong chiếc ghế bành. Người đàn ông quay nói với người xích lô:
– Gởi tiền bác, cám ơn bác nhiều.
Người xích lô cầm lấy tiền, rồi nói với người đàn ông:
– Ông anh bị bệnh gì mà nóng dữ quá, sao người ta cho xuất viện vậy, bộ không chữa được hả?
– Anh tôi bị sốt rét, chú ạ. Nằm đó hoài mà chẳng khỏi nên tôi đưa về nhà chăm sóc.
Lúc này cha gần như kiệt sức. Cố mở mắt, nhìn xem chỗ cha đang ở đây là đâu, nhưng mọi thứ như quay cuồng đảo loan, Cha vội nhắm mắt lại. Thôi, đành phó mặc cho số phận đẩy đưa. Một lát sau, có tiếng người con gái nói ở bên:
– Bác để cháu lau mặt cho đỡ mệt.
Vừa nói cô vừa đặt chiếc khăn tay ngâm nước nóng, có tẩm dầu thơm lên mặt cha. Cơn sốt làm cho da thịt cha lúc nào cũng khô khan, giờ được chút nước thấm vào, nhất là mùi thơm mát của chút dầu làm cha cảm thấy dễ chịu. Cô gái chắc là đã quen thuộc lắm với việc chăm sóc bệnh nhân, nên làm rất nhẹ nhàng và thành thạo. Lau mặt xong, cô nhẹ nhàng nói:
– Bác uống miếng nước nóng cho khỏe.
Cha hé mắt, định nhổm dậy đỡ ly nước, nhưng cô gái khẽ đặt tay ln vai cha, ra hiệu nằm yn :
– Được, bác cứ ngồi yên, để cháu đỡ cho.
Ly nước trà ấm, mùi trà tỏa ra một hương vị đặc biệt. Mặc dù khát, cha cũng chỉ ngậm từng chút một. Thấy cha uống từng miếng, người con gái hỏi:
– Nước nóng quá hở bác?
Nói rồi, cô bưng ly nước lên gần miệng, thổi cho mau nguội. Chút nước, hương trà thơm làm cho Phương Toàn tỉnh táo hơn. Cha hé mắt nhìn người đối diện, thấy dáng điệu quen quen. Trong giây lát, cha đã nhận ra đó là người y tá hồi sáng ở nhà thương. Cha băn khoăn: nhà thương lại chở cha đi đâu? Sao lại đưa đến đây? Hay là nhà thương Tỉnh chê, đưa lên nhà thương khác? Có đâu mình được hậu đãi quá như vậy? Nhớ lại những ngày qua, tại hai nhà thương Huyện và Tỉnh, cha đã thấm thía hồn cảnh của mình. Dù sao, cũng chưa có gì là qua đáng. Nhưng dường như có gì khác thường. Người ta lại chuyển cha đi nữa là sao? Ừ mà tại sao không chuyển bằng xe hơi, lại đi xích lô? Rồi lại sao ngồi đây và đang được cô y tá săn sóc và có vẻ ân cần đặc biệt nữa?
Thổi một hồi, cô gái nước đưa lên miệng nhấp thử, thấy đủ nguội, cô lại đưa tận miệng cha và nói:
– Nước uống tốt rồi, bác uống tiếp.
Thấy người bệnh uống hết ly nước, người con gái nói:
– Bác uống nữa không?
Người bệnh lắc đầu, mắt nhắm ghiền, ngả người vào chiếc ghế, cĩ vẻ mệt lắm. Bỗng cha nghe có tiếng người đàn ông vừa bước vào phòng khách vừa nói với người con gái:
– Đưa được ông anh về nhà, không phải là đơn giản.
– Thảo nào cháu ở nhà đợi muốn mòn cả con mắt. Cháu tưởng chú đã thất bại rồi.
– Chú đâu có chịu thua, nhưng có điều cái anh y tá trực – tn l Thắng hay Thăng gì đó…
Người con gái chen vào: Y t Thắng! Nàng chép miệng:
– … dn kỳ thị số một đó. Anh ta báo cáo cháu chứ ai? Thế anh ta làm khó dễ chú làm sao?
Người đàn ông đằng hắng nói tiếp:
– Anh ta hạch rằng, hôm đưa bệnh nhân đến nói là không có thân nhân bà con gì, ôm nay ông lại nhận là anh em. Chú phải vòng vo trình bày rằng : nào là ông anh tôi đây, nghe nhà nước trình bày chính sách tốt đẹp về đời sống vùng kinh tế mới, anh tôi muốn góp sức với nhà nước, cải thiện đời sống, nên xung phong ra đi. Ngoài ra, ông còn tích cực vận động chúng tôi, nhưng chúng tôi vì hoàn cảnh chưa giải quyết xong, không thể đi ngay được, ông ấy giận bỏ đi luôn. Đến giờ, ông đau, ông không muốn nhờ vả ai, nên ông khai vậy đấy. Tuy nhiên, gia đình chúng tôi làm sao lại có thể để ông như vậy được, nhất là lúc ông nguy kịch như thế này.
– Chú nói vậy thì hay quá rồi, còn gì mà họ chưa chịu. – Người con gái nói xen vào.
Người đàn ông được khuyến khích nói tiếp:
– Đâu có xong! Họ bắt chú làm giấy bảo lãnh: hễ đưa về là không được đưa vào. Chú làm liền: cam đoan, bảo lãnh đàng hoàng. Thấy chú quyết liệt, họ lại xoay cách khác, họ bảo phải trình thủ trưởng đã. Rồi loanh quanh đâu chẳng rõ, cả giờ anh y t mới quay lại.
Ông cao giọng nói tiếp: – Anh ta làm y như là thương xót mình lắm. Chưa xong, anh ta còn đòi tiền nhà thương nữa.
– Thế sao chú biết chỗ bác nằm?
– Anh ta cĩ chỉ cho chú, nhưng khi xuống phòng bệnh, thấy cĩ cả bệnh nhn phong cùi, Chú tưởng mình lầm, hỏi thăm mãi mới tìm ra.
Ông nói tiếp:
– Kể ra họ xếp ông bác vào phòng bệnh ấy cũng tệ thật.
Người đàn ông vừa dứt, người con gái đã vội tiếp lời, Giọng bất bình :
– Đó là chú mới thấy có một, còn gấp mười lần vậy nữa chú ơi!
Cô nói tiếp, tiếng mỗi lúc một to.
– Cháu cũng thấy như chú. –thực ra cô giấu lý do tại sao cô thương hại cha-. Người ta bệnh sốt rét rừng, lại đem nhét vào phòng bệnh nan y thì có kỳ thị không chứ? Cháu thấy vậy, cháu tỏ thái độ, rồi cháu tìm cách giúp đỡ bệnh nhân. Thực ra, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ một miếng nước khi bệnh nhân đang cần thôi. Vậy mà chú biết sao không? Cô hỏi rồi lại trả lời ngay: – cháu bị kêu lên kiểm điểm liền, là thế này, là thế kia.
Người đàn ông chép miệng, thở dài nói:
– Có vào nhà thương, đụng chạm với thực tế, chú mới thấy đề nghị của cháu là đúng. Mặc dầu ch cũng không có cảm tình gì mấy với mấy ông cha, ông thầy, nhưng chú khơng nghĩ tình trạng đối xử lại tệ như vậy.
– Chú mới tiếp xúc có một lần, còn cháu – cô gái hỏi người đàn ông – chú có biết tại sao cháu xin về trên này không?
Người đàn ông xoay người, ngồi dựa vào thành ghế, trả lời:
– Chú có nghe má cháu nói sơ qua.
– Đó! Chú coi, cũng vì những vụ kỳ thị đối xử.
Cha Phương Toàn lúc tỉnh lúc mê. Người chập chờn theo dõi câu chuyện của hai mẹ con và ông chú. Theo lời họ, quả đã xảy ra một cuộc giải cứu liều lĩnh v nguy hiểm, sẽ liên lụy đến cc linh mục, đến giáo phận và nhất là đến các vị ân nhân này. Chẳng biết hậu quả sẽ thế no nếu sự việc bị đổ bể. Cha Phương Toàn thực sự lo lắng , người ku ln trong tm tưởng “Ôi, lạy Chúa! Xin cứu con. Con chỉ cịn biết trơng cậy vo Chu”. Ngực cha như có một tảng đá nặng đè lên. Cha ngộp thở. Người hục hặc ho. Cả cô gái và người đàn ông quay lại nhìn. Người đàn ông nói:
– Nguy kịch thật đấy chứ không chơi đâu!
– Cháu cũng lo lắm, nên cháu nghĩ là nếu để lại nhà thương chắc khó qua khỏi.
Cô gái nhìn người đàn ông nói:
– Cháu đưa ông ấy về nhà cháu nhá!
– Cứ để ông ở lại nhà chú cũng được, các cháu đi vắng cả rồi.
– Nhưng còn thím và lấy ai chăm sóc ông, hơn nữa, cháu quen thuốc men nên dễ theo dõi bệnh và biết cách săn sóc tốt hơn.
– Ừ! Thì tùy cháu với má cháu định sao cũng được. Phần chú, chú sẽ hết sức…
Cô gái đến bên thầm thì với cha Phương Toàn lý do và đề nghị đưa cha về nhà mình. Trong tình trạng lúc tỉnh lúc mê, cha gật đầu như một cái máy. Và thế là một lần nữa, cha được chuyển chỗ ở. Lần này cha không còn nhớ nổi việc di chuyển diễn tiến ra sao, mà chỉ biết lúc cha tỉnh lại, chung quanh thật vắng lặng. Bầu không khí nhẹ nhàng khác hẳn với cái không khí nặng mùi thuốc men của nhà thương, ánh sáng trong phòng màu xanh lờ mờ thật dịu mắt. Một người đàn bà đã đứng tuổi, ngồi gần đầu giường đang phe phẩy quạt cho cha, dáng dấp trầm mặc như đang suy nghĩ một điều gì, nên cha cố không tạo sự chú ý của bà. Đặt tay rờ thử giường, cha biết cái giường cha nằm là một cái giường nệm, có trải tấm phủ, chắc đàng hoàng lắm. Bỗng cha cảm thấy lo lắng, không biết đây là đâu? Một nhà thương hạng sang nào? Chắc không phải? Vì căn phòng không giống với khung cảnh nhà thương mà cha đã biết. Phải là một căn phòng của một tư gia nào đó. Cha cố nhớ lại những diễn biến từ qua đến giờ, qua cuộc đối thoại của cô gái và người đàn ông, rồi lời cô gái thầm thì với cha, cha có thể đoán được đây là đâu. Nhưng vẫn còn nhiều điều không sao giải thích được. Cha muốn hỏi người đàn bà ngồi bên, nhưng lại không muốn làm phiền bà. Cha giả vờ nằm yên như đang ngủ say. Bất chợt, một cơn ho ùa tới. Cha cố nén lại. Nhưng càng đè nén, tiếng ho càng phát ra dồn dập, khơng sao kềm chế được. Người đàn bà ngồi bên đứng bật dậy. Bà để quạt xuống giường, rồi giơ tay vuốt ngực cho cha, an ủi:
– Bác bị nhiễm nặng rồi!
Cha cố kìm cơn ho để không phát thành tiếng, nhưng tiếng hục hục càng làm cho âm thanh nghe thảm não hơn. Cha trở mình nằm co người lại để đẩy cơn ho đi. Có tiếng chân người vội vã đi vào, rồi tiếng bật đèn, căn phòng sáng trưng. Tiếng cô gái nhỏ nhẹ bên người đàn bà:
– Trời ơi! Bác ho dữ quá vậy, mẹ.
– Theo mẹ, bác bị nhiễm nặng lắm rồi. Tình trạng này nguy hiểm đấy không chơi đâu!
Cô gái lui xuống cuối giường, khẽ mở chiếc mền, sờ vào hai bàn chân người bệnh, rồi nói với mẹ:
– Chân bác cịn ấm, không đáng lo đâu mẹ! Để con lấy thuốc cho bác ấy uống đỡ.
Cho bệnh nhân uống thuốc xong, cô cẩn thận kéo tấm mền, đắp thêm một tấm khăn quanh vùng cổ, rồi lấy dầu xoa bàn chân cho cha. Bà mẹ chợt nhắc:
– Nguyệt à! Con lấy vớ đi vào chân cho bác!
– Ơ! Con sơ ý! Mẹ lấy giùm con đi.
– Vớ của ba, con để đâu, mẹ có biết?
– Con để cả trong ngăn quần áo của ba đó, mẹ.
Người đàn bà cúi xuống tìm đôi dép, bước ra ngoài. Minh Nguyệt tiếp tục xoa ấm chân cho cha. Vừa bóp chân, cô vừa nhìn cha, lo lắng. Cô chợt thở dài, như đang bị day dứt bởi một ý nghĩ nào đó.
Lát sau, bà mẹ đi vào tiến tới gần con gái, bà khẽ nói:
– Vớ của ba, con để đâu mẹ không thấy, mẹ lấy đôi vớ mới con mua cho thằng…
Bà ngập ngừng, không nói tên người mà bà định nói. Tuy nhiên, cũng đủ để cho Minh Nguyệt hiểu. Nàng vội nói theo:
– À! Mà con quên đó! Mẹ thật là sáng suốt.
Người đàn bà trao đôi vớ cho con, rồi lại ngồi xuống cái ghế đầu giường với cái quạt, bà phe phẩy như thói quen, trong khi Minh Nguyệt nhẹ nhàng xỏ vớ cho cha.
Mùi thơm từ đôi vớ mới làm cho cô gái nhớ tới một quá khứ chua xót. Phải, nàng nhớ tới người y sĩ trẻ tuổi mà nàng thương, tin rằng anh sẽ là người yêu nàng suốt đời. Chính anh là người có nhiều ảnh hưởng trên nàng, ngay cả quan niệm và cách cư xử của nàng đối với các tu sĩ, mà trước kia gia đình nàng cũng có cảm tình. Cha nàng là sĩ quan trong ngành Chiến Tranh Tm Lý. Ngay sau ngày đất nước thống nhất, có những tin đồn thật đáng lo ngại, nàng vội đăng ký vào ngành y tế. Rồi cha nàng bị đưa đi cải tạo, nên nàng càng lo sợ hơn. Thế rồi, trong công tác, nàng quen anh y sĩ. Từ quen nhau đến biến đổi theo quan niệm và cách cư xử của người yêu hết sức mau chóng, đến nỗi mẹ nàng rồi ông chú (em ruột của ba nàng) đều phải ngạc nhiên. Càng ngày, nàng càng nhiễm vào quan niệm kỳ thị bất công. Nhưng rồi, một tiếng “nhưng” cắt ngang đời nàng: mũi kim chích bị gẫy… và chính nàng đã được chứng kiến tận mắt tư cách và thái độ của hạng người mà nàng không ưa, và đến chỗ còn ghét nữa. Từ đó, nàng suy nghĩ và càng ngày càng thấy rõ hơn nữa: “Người ta vô tội. Có chăng chỉ vì mình nông nổi và cố tình hiểu sai sự thật dẫn đến kỳ thị và đối xử khơng công bằng”. Những cuộc tranh cãi bắt đầu xảy ra. Cũng từ đó, những cuộc tâm sự của nàng với người yêu thưa dần. Những lời trao đổi đã kém vẻ thân tình, đôi khi còn có những lời qua lại không đẹp. Đang khi đó, những người đồng sự với nàng đã để ý đến người y sĩ trẻ tuổi đẹp trai đó mà không được đáp lại, tìm cách ly gián nàng và biạ đặt ra đủ chuyện: nào là nguồn gốc gia đình nàng có cha đi cải tạo, nào là tư tưởng hữu khuynh tiểu tư sản… Ngọn lửa mới nhen nhúm, bị đổ dầu thêm, bùng lên , thế l đổ vỡ.
Bị tấn công từ tứ phía, Minh Nguyệt bất mãn. Nng vận động để được trở về gần gia đình. Đây là một trường hợp rất khó. Nhờ ông giám đốc muốn xóa đi những mâu thuẫn giữa nhân viên, mặt khác, ông cũng có cảm tình với nàng, nên ông dễ dàng chấp nhận. Thêm vào đó, đối phương của nàng, trong cuộc chiến chiếm trái tim chàng y sĩ, cũng vận động để đẩy nàng đi, hầu họ dễ chiếm đoạt. Thế là nàng được đổi về đây. Nhờ vậy mà hôm nay, nàng gặp cha Phương Toàn trong cảnh đau lòng này.
Nàng bàn hỏi mẹ nàng và ông chú. Nàng trình bày thật cặn kẽ, diễn tiến câu chuyện đã xảy ra. Dĩ nhiên là nàng thêm thắt câu chuyện cho nó bi thảm, để nàng đạt được mục đích.
Mẹ nàng vốn sẵn không bằng lòng cuộc tình giữa nàng với viên y sĩ, nên khi nghe nàng vạch trần những cái xấu của anh ta, mẹ nàng tỏ ý giận dữ lắm. Rồi khi nàng nói tới lỗi lầm của nàng, cũng như thái độ và cách đối xử nhẹ dạ của nàng với vị linh mục, và cách nàng muốn chuộc lại lỗi lầm, mẹ nàng chấp thuận liền.
Đạt được một bước, nàng lại chạy tới ông chú ruột, nàng cũng thuật cho chú nghe biết những diễn biến tai họa đã xảy ra, ông chú cũng hứa tận tình giúp nàng. Ông chú đã đóng vai trò “người em” của bệnh nhân và đã đưa được bệnh nhân về đây. Bây giờ l nhiệm vụ của nàng.
Bỗng mẹ Minh Nguyệt thở dài, lên tiếng khẽ hỏi con:
– À! Mà sáng ngày con nói thằng Thịnh làm gì cho bác đây vậy.
Minh Nguyệt đang vừa bóp chân cho cha vừa theo đuổi ý nghĩ của cơ. Nghe mẹ hỏi, nàng giật mình. Quay lại nhìn mẹ, yên lặng một lát, nàng mới trả lời :
– Thôi mẹ ơi! Mẹ nhắc đến anh ta làm gì! Mẹ cũng đâu ưa gì ảnh?
– Ừ! Thì mẹ đâu có ưa gì nó, nhưng hồi sáng con nói vói mẹ là nó đã có ác ý gì với bác đó.
Bà ngừng câu nói một lát, rồi có vẻ lo lắng, bà hỏi lại con gái:
– Nhưng nó có biết con làm chuyện này không?
Minh Nguyệt quay hẳn người lại nhìn mẹ. Nàng nói to, thái độ có vẻ giận dữ:
– Anh ta biết cũng mặc, con đâu có ngán. Con làm, con đã có kế hoạch. Đàng khác, con đã bàn với chú kỹ rồi. Nàng đổi giọng, bước tới ghé sát miệng vào tai mẹ, nàng nói: – sức mấy mà khám phá ra việc con làm.
Má nàng kéo nàng lại gần bà. Vẫn nắm tay nàng, bà nói:
– Ừ! Con lo như vậy má yên tm, chứ không bây giờ ba con đang học tập, gia đình có điều gì sai trái, lại khổ cho ba con.
Tuy nhiên, bà nhìn vào đứa con gái, lắc tay nàng, bà nói tiếp:
– Còn một điều này má hơi lo là việc con xin nghỉ phép.
– Mẹ khỏi lo, con sẽ liệu, miễn là làm sao bác đây khá lên chút đã. Còn việc con nghỉ ít bữa, chắc chưa ai nghi ngờ gì đâu, chẳng qua họ cho là con giận vì bị kiểm điểm, nên buồn vậy thôi. Điều quan trọng là tuyệt đối mẹ đừng cho các em con, hoặc ai biết bác đây là ai. Mẹ cứ nói là ông anh bà con họ xa của nhà mình.
– Được! Mẹ cũng tính như vậy đó.
Minh Nguyệt cĩ vẻ mệt mỏi, cơ lấy tay che miệng ngáp và nói vói mẹ:
– Mẹ con mình một bụng một dạ, phải khơng mẹ !
Bà mẹ âu yếm nhìn con gái, dịu dàng nói:
– Con mệt rồi, để mẹ canh bc cho, con đi ngủ đi, sáng mai còn lo chạy thuốc men chứ!
– Con hết buồn ngủ rồi mẹ! Mẹ đi ngủ đi, để con thức cho.
– Mẹ quen rồi con.
– Thế mẹ ngồi đây, con đi nấu nước, mẹ nhé!
Người mẹ gật đầu. Minh Nguyệt nhìn lại bệnh nhân thấy bệnh nhân nằm ghé sang một bên, người co lại, nét mặt thật khắc khổ. Nàng thở dài rồi lui bước.
Minh Nguyệt đang nấu nước, nghe trên nhà có tiếng bệnh nhân ho. Tiếng ho dồn dập. Nàng đẩy mấy thanh cui vo bếp, rồi vội vã lên nhà. Mẹ nàng đang cố sức vuốt ngực bệnh nhân để dằn cơn ho. Còn bệnh nhân, mỗi tiếng ho là người lại co rút lại. Minh Nguyệt cũng lại phụ với mẹ giúp bệnh nhân. Nhưng rồi hình như cơn đau đớn của bệnh nhân đã chuyền qua nàng, nàng rời rã tay chân, rồi nước mắt ứa ra. Nàng đành bỏ giở, đứng nhìn bệnh nhân quằn quại mà xót xa.
Sau cơn ho, bệnh nhân nằm thở dốc. Minh Nguyệt cũng kìm được cơn xúc động, nàng nói với mẹ:
– Mẹ ở đây, con xuống bếp coi nước sôi chưa, để con lấy thuốc chích cho bác, mẹ nhá!
– Ừ! Con liệu làm sao, chứ mẹ thấy mỗi lần bác lên cơn ho, mẹ cũng muốn đứt ruột.
Minh Nguyệt chuẩn bị đồ chích xong, nàng đem lại gần giường bệnh nhân, nàng nói với mẹ:
– Mẹ nói với bác trở mình, con chích cho bác.
Người mẹ ghé vào tai bệnh nhân nói nhỏ:
– Bác trở mình, cháu nó chích thuốc cho.
Bệnh nhân trở mình một cách khó nhọc, thở dốc, mệt mỏi. Minh Nguyệt lanh lẹ lấy thuốc và chích cho bệnh nhân. Đến khi rút kim ra, nàng mới giật mình nhìn đến chỗ, mà vì sự sơ sót hay vì định mệnh, nàng đã gây nên những vết sẹo dài đó. Lòng nàng chợt se lại. Nàng quyết tâm bằng mọi cách đền bù xứng đáng lỗi lầm.
Suốt một tuần lễ, nàng tận tình chạy chữa, tìm đủ mọi thứ thuốc. Bác sĩ quen thân với gia đình đã đến thăm bệnh, cho toa thuốc và chỉ cho nàng cách săn sóc bệnh nhân tốt nhất . Minh Nguyệt không nề quản khó nhọc. Bác sĩ cho loại thuốc nào, nàng tìm cho bằng được loại thuốc đó. Mới mấy ngày mà trông nàng phờ phạc hẳn. Có thể nói nàng đang lấy sức sống của mình để bù đắp cho bệnh nhân. Chính bác sĩ cũng cho nàng hay tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, nếu không săn sóc kỹ và thuốc men đầy đủ thì khó lòng qua được. Do vậy, nàng và mẹ nàng đã làm hết sức để tranh giành mạng sống bệnh nhân với tử thần.
Một tuần lễ đầy sóng gió, nhiều bận rộn và hết sức lo lắng, nhưng Minh Nguyệt hài lòng vì đã có dịp chứng tỏ lòng chân thành của nàng, nhất là khi thấy bệnh nhân đã có thể ăn được nửa chén cháo. Nàng mỉm cười và mọi mệt nhọc hầu như tan biến.
Tuy nhiên, những ngày “phép “bất thường của nng có thể lm cho đồng nhiệp ở bệnh viện nghi ngờ. Sau khi bàn hỏi với ông chú và với mẹ, nàng miễn cưỡng trở lại nhà thương.
Trở lại nhà thương làm việc, nàng đã mất tinh thần hăng say “tất cả vì bệnh nhân” lúc trước, phần vì khung cảnh gợi cho nàng nhớ đến nhiều điều bực bội, phần bạn bè nhìn nàng với con mắt ngờ vực. Còn chính nàng, nàng cũng bất mãn với bạn bè. Nhưng trên hết mọi lý do, đó là bệnh nhân ở nhà đã thu hút hết tâm hồn và sức lực của nàng. Nàng làm việc như một cái máy khô dầu, uể oải cho xong việc, để rồi mau chóng trở về nhà. Thế nhưng, công việc và thái độ của nàng không qua mắt được những người đang thắc mắc và theo dõi sự biến đổi lạ lùng ở nơi nàng. Kết quả là nàng lại bị kiểm điểm, đồng thời nàng cũng còn được bạn bè thân tín cho nàng biết là thủ trưởng còn liên kết công tác của nàng với việc cải tạo của cha nàng. Vấn đề lm cho nng lo lắng.
Một bên là bệnh nhân mà nàng cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc như một cách đền bù lỗi lầm. Nhưng không chỉ thế, cịn có một sự ràng buộc gắn bó nào đó mà nàng không sao lý giải được. Những ngày chăm sóc bệnh nhn, sự gần guĩ với bệnh nhn đã nhen nĩm trong lịng nng tình cảm thân thương, khiến cho nng khơng muốn rời xa. Một bên là công việc, mà vì người cha thân yêu, nàng đã đăng ký làm nhân viên y tế. Nàng đã làm công việc hết sức tích cực, hy vọng sẽ thêm điểm tốt giúp cha nàng được giảm bớt thời gian học tập cải tạo. Việc gia đình nàng chấp thuận cho nàng đi làm, cũng vì mục đích ấy. Giờ đây, nàng phải lựa chọn đàng nào?
Giữa lúc tâm trạng nàng như rối bời ngổn ngang trăm mối, thì đến ngày mẹ nàng đi thăm nuôi cha nàng. Tiễn mẹ đi rồi, Minh Nguyệt đem cháo vào phòng bệnh. Một mình chăm sóc bệnh nhân cũng là dịp nàng gần gũi với bệnh nhân nhiều hơn nữa. Theo lời bác sĩ, bệnh nhân đã thoát hiểm nghèo, tuy nhiên còn phải được bồi dưỡng và chăm sóc nhiều mới có hy vọng hoàn toàn bình phục. Lúc này, cha Phương Toàn không còn bị cơn sốt dày vò nữa, nên đã ngủ được nhiều, mỗi bữa cũng ăn được chén cháo. Nước da bạc nhược nay đã có chút dấu hiệu của sức sống.
Buổi tối, thấy Minh Nguyệt vào, cha Phương Toàn hơi ngạc nhiên, nhưng lại tự nhủ có lẽ mẹ cô đi vắng đâu đó. Từ khi bệnh nhân có vẻ khá hơn, Minh Nguyệt thường ở lại bên giường lâu hơn để trò chuyện an ủi. Nhân câu hỏi thăm của cha Phương Toàn về sự vắng mặt của mẹ nàng, nàng đã không thể dằn nổi được mối ưu tư chất kín trong lòng. Nàng đ tm sự với bệnh nhn tất cả những nỗi khốn khổ sâu kín nhất cuả đời nàng. Giọng nàng nhiều khi ngẹn lại; những tình tiết câu chuyện được kể cùng với nét mặt buồn bã, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước u sầu làm cho cha Phương Toàn cảm thấy một niềm thương cảm vô bờ. Chính ánh mắt thương cảm đã chạm tới đáy sâu hồn nàng. Một sự cảm thông yêu thương mà nàng chưa từng cảm nhận nơi bất cứ người nào, Nàng gục xuống ơm lấy mặt và òa khóc như chưa từng được khóc. Cha Phương Toàn xc động nhìn cơ gi. Ngi xót thương cho tình cảnh cuả cơ gi. Lúc này thì “bệnh nhân” lại trở thành “thầy thuốc”. Bệnh nhân đưa tay vuốt tóc cơ và nhẹ nhàng an ủi. Tiếng nấc ngưng dần, giờ đây Minh Nguyệt cảm nhận một điều gì đó thật lạ lng, cảm giác được che chở thương yêu. Chợt ngửng lên, nàng bắt gặp ánh mắt cha Phương Toàn đang dịu dàng nhìn mình. Không kềm chế được xúc động, Minh Nguyệt ơm lấy cổ bệnh nhân, úp mặt trên ngực bệnh nhn m thổn thức. Một nỗi rạo rực tro dng.
Ngay lúc đó, Phương Toàn hục hặc ho, khiến Minh Nguyệt chợt tỉnh cơn xúc động. Nàng nhận ra người mình đang ôm ấp là một bệnh nhân, người đang cần được nàng săn sóc. Cố giữ vẻ bình tĩnh, nàng vội vuốt ngực, xoa dầu, bóp chân tay để bệnh nhân ấm lại dễ ngủ. Trước khi rời khỏi phòng, Minh Nguyệt âu yếm hôn đôi tay xanh như tàu lá của bệnh nhân và nĩi lời trìu mến chúc bệnh nhân ngủ ngon.
Cha Phương Toàn mở đôi mắt nhìn lên trần nhà. Một đôi thằn lằn rượt đuổi nhau. Anh đèn ngủ hiu hắt. Sau phút giây xao động là một cảm giác bối rối lạ lùng. Trong bóng tối thăm thẳm, có tiếng con muỗi vo ve đâu đó. Cha thở dài, cố xua đuổi cơn cám dỗ đang ào tới, một cơn cám dỗ ngọt ngào cuả thn xc. Không thể được! Cha Phương Toàn đưa tay tìm kiếm chuỗi hạt mà cha vẫn mang theo trong túi áo. Cha nhớ lại câu nói của thánh Bênađô trên tấm thiệp chúc mừng của ai đó gửi cho cha ngày cha thụ phong linh mục: “Kinh Mân Côi có sức xua đuổi ma quỷ, làm cho hỏa ngục run giùng kinh khiếp khi nghe danh Maria”. Tay lần từng chuỗi hạt, cha c xin Mẹ Maria cho mình vượt qua cơn cám dỗ. Cha như sống lại từng đoạn đường mình đã đi qua, Vui, Thương… còn Mừng đâu chưa thấy. Cha nghĩ tới giáo xứ, tới Đức Giám mục. Ngày mai, cha sẽ nhờ người báo tin cho Đức Giám mục, kể rõ tình trạng của mình và sẽ không quên hứa với ngài, mình sẽ trở về tòa Giám mục, ngay khi có thể. Và rồi cha chìm dần vào giấc ngủ, miệng vẫn thì thầm: “Kính mừng Maria…Cầu cho chúng con, hôm nay…
Ở phòng bên cạnh, Minh Nguyệt nằm thao thức. Niềm rạo rực khiến nàng cảm thấy ngập trn hạnh phc. Nàng tự hỏi lòng phải chăng mình đã yêu “bệnh nhân” đặc biệt ấy? Rồi nàng tự trả lời có thể có, mà cũng có thể không, hình như là tình yu. Khuôn mặt và ánh mắt dịu dàng của bệnh nhânvẫn đang nhìn nng. Chưa có ai cho nàng sự yêu thương trìu mến như vậy. Xung quanh nàng chỉ toàn là nghi kỵ gai chông . Nàng đ phải sống trong sự đối phó, giả dối, căng thẳng đến mệt nhoài. Lần đầu tiên bệnh nhân đem đến cho nàng một niềm tin và một sự bỉnh an kỳ lạ. Lần đâù tiên con tim nàng bỗng xúc động mạnh liệt trước một người khác phái. Ngay bây giờ, nàng chỉ muốn ôm chầm lấy, ghì chặt lấy người ấy vào lòng để trái tim được đập những nhịp nồng nàn mà dịu em. Yêu chẳng phải là ước muốn những gì hoàn hảo, cao thượng hay sao. Còn ai hơn người ấy. Một con người bình dị nhưng quảng đại, chấp nhận tất cả đnhững thiệt thịi về mình để sống tha thứ, sức chịu đựng và lịng bao dung quả l phi thường. Trông người ấy có vẻ học thức nhưng không có gì là kiêu kỳ. Người ấy cĩ sức thu hút bất kỳ cô gái nào đối diện. Một người đẹp toàn vẹn mà bất cứ cô gái nào gặp một lần cũng phải ước mơ. Hơn hẳn anh chàng người yêu cũ của nàng… Trằn trọc mãi, đến quá nửa đêm, Minh Nguyệt mới chìm vào giấc ngu. Những giấc khao kht tình yu chập chờn
Trời hửng sáng, Minh Nguyệt giật mình thức giấc. Nằm trên gường, nàng nhớ lại cảm giác tối hôm qua. Lòng rộn ràng niềm vui, nàng nghĩ đến lúc mình đến thăm “bệnh nhân”. Nàng sẽ dành cho bệnh nhân nụ cười thật tươi. Nàng khẽ nhếch mép hơi cong làn môi trên, để miệng nàng giống như hình trái tim, mắt nàng sẽ âu yếm gửi tới “bệnh nhân” nh mắt thật trìu mến. Nàng sẽ trang điểm khuôn mặt thật tươi, thật trẻ trung, để “bệnh nhân” phải ngạc nhiên. Tự dưng nàng nghĩ tới hộp son phấn mà lâu nay đã bỏ quên…
Mặc dầu đã dự tính như vậy, nhưng khi đến với “bệnh nhân”, Minh Nguyệt có vẻ bối rối ngượng nghịu, mặt nóng ran, đánh mất vẻ tự nhiên thường ngày. Gần đến giường bệnh nhân, nàng bước thật nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ làm cho bệnh nhân nhận ra nàng. Cha Phương Toàn giả vờ như đang ngủ say. Có tiếng đứa em gọi hoảng hốt từ trong bếp: “Chị Hai ơi, chị Hai!”. Giật mình, nàng vội đi xuống. Vừa bước đi nàng vừa cằn nhằn: “có chuyện gì mà la lối um sùm vậy”.
Thấy mặt chị là thằng em kêu lên:
– Trào hết ra ngoài rồi, chị Hai ơi!
Minh Nguyệt nhìn nồi cháo “tim” trào ra lai láng chung quanh bếp, nàng trách em:
– Em thật là …, thấy nó trào ra thì rút bớt củi ra chứ, ai lại đẩy thêm củi vào thế này.
– Ủa! Chứ sao chị Hai không dặn em.
“Trời đất, thằng nhỏ này! Đúng là con trai!” Nàng muốn phá ra cười khi nhìn nét mặt ngây ngô của đứa em – không hiểu tại sao lần này nàng đối xử với em dễ dãi như vậy, mặc dù nàng vừa bực mình với em “phá đám” nàng. A! nàng đang cần tranh thủ cảm tình của em để giúp nàng…
– Thôi! Hôm nay chị chỉ, lần sau em nhớ nhé!
Minh Nguyệt coi lại bếp, đặt nồi cháo xuống đống than cho nó âm ỉ sôi, rồi nàng nói với em:
– Em nấu giùm chị ấm nước nhé, để chị thu dọn nhà cửa.
– Nhưng tối hôm nay chị ủi đồ cho em.
– Ừ! Thì từ xưa đến giờ ai ủi đồ cho em, mà em phải đặt điều kiện với chị.
Thằng bé nháy mắt, mỉm cười nói với chị:
– Em sợ chị…
Thằng bé ngập ngừng giây lát, rồi nói tiếp: – Chị… quên em mất!
Minh Nguyệt dí ngón tay vào má em, thân mật nói:
– Em có thương bác… không?
– Dạ có! Nhưng chị không được quên em!
– Thôi, vừa vừa đi cưng! Con trai mà…,
Vừa nói Minh Nguyệt vừa quay gót lên nhà.
Hôm nay Minh Nguyệt cảm thấy thật vui tươi. Nàng nhìn mọi người, mọi vật dưới đôi mắt màu hồng, thấy cái gì cũng đáng yêu, đáng mến cả. Nàng cố gắng tranh thủ giải quyết mọi công việc nhà, lo lắng săn sóc cho bệnh nhân xong rồi, rồi nhờ thằng em lớn nghỉ học ở nhà coi chừng xem bệnh nhân có cần gì không?
Đến nhà thương, nàng được thông báo cho biết là sau giờ làm việc sẽ có cuộc triển khai và hội thảo với ty y tế, về việc lập các ban y tế ở vùng kinh tế mới. Nghe thông báo, nàng cũng hững hờ như các bạn khác, bàn qua đôi ba câu rồi bỏ qua, để theo đuổi ý nghĩ của mình; nhất là đối với nàng, bị kiểm điểm hoài, nàng cũng chả còn thiết gì với nghề nghiệp nữa.
Vào lúc 4 giờ chiều, cán bộ của ty và bệnh viện phối hiệp để điều khiển cuộc hội thảo và triển khai thông cáo của ty. Trong đó, ông phó ty đặc biệt nhấn mạnh đến những quyền lợi nâng đỡ nhân viên. Ngoài ra, nó còn ảnh hưởng tới tinh thần giác ngộ cao của cá nhân và gia đình. Tuy nhiên, vẫn chưa thấy nhân viên nào có thái độ đồng tình. Phần đông đều có lý do không thể khắc phục được. Riêng Minh Nguyệt thì nàng chỉ mong một điều là buổi hội thảo sớm kết thúc, để nàng đi về, trong lòng nàng lúc này chỉ còn hình bóng người bệnh. Nhưng các bạn bè lại không chịu buông tha nàng. Sau khi trao đổi, họ đề cập đến nàng. Trong số họ, nàng là một trong những người có điều kiện nhất, vì nàng vừa rất vững trong nghề nghiệp, có kiến thức cao. Hơn nữa, đã có lần nàng tình nguyện về bệnh viện huyện xa để lấy điểm cho cha nàng mau về. Ngoài ra, nàng còn độc thân chưa vướng vào gia đình.
Khi bị bạn bè đề cập tới, nàng giận đến điên người lên. Nàng muốn to tiếng với bạn bè và bỏ ra về ngay, rồi đến đâu thì đến. Bạn bè có biết đâu, trước kia nàng khác, bây giờ nàng khác, “bệnh nhân” đang nằm kia, ai săn sóc cho. Mới bỏ “bệnh nhân” có mấy tiếng đồng hồ, mà nàng như bị bỏng không chịu nổi, nói chi đến đi đâu. Nhưng nghĩ đến cha nàng, nàng phải đành phải im lặng, gây với bạn bè lúc này chỉ làm cho “hạnh kiểm” của nàng đang xấu đi vì những vụ lơ là công tác, lại càng xấu hơn vì quan hệ bạn bè không tốt. Mặt nàng đỏ bừng lên vì giận dữ và nàng cố cắn chặt hai hàm răng lại để khỏi phát ra lời. Bạn bè thấy nàng lặng thinh và trân trân nhìn hết người này đến người kia, họ càng được dịp đồng tình gây sức ép cho nàng. Phần nàng, nàng kệ mặc, nàng sẽ có kế hoạch.
Tan buổi hội thảo, nàng là người đầu tiên đứng dậy bước ra khỏi phòng và vội vã phóng xe về nhà. Ngồi trên xe, nàng như người mất hồn. Tình cảm nàng rối bời như mối tơ vò, tình yêu, tình thương, tình thù ghét oán giận đảo lộn quay cuồng trong óc nàng. Nhưng thật kỳ lạ, chỉ một lát thôi, nàng đ cảm thấy hn hoan. Xe chạy như có thêm đôi chan. Nàng mong được gặp bệnh nhân. Dường như đó là cảm giác của người mới yêu. Nàng chợt nhận ra tình yêu trong nàng đã mnh liệt hơn nàng tưởng.
Vừa dựng xe ở ngoài sân, nàng đã vội bước vào nhà, săm săm đi vào phòng “bệnh nhân”. Bất chợt nàng thấy mẹ nàng đang ngồi nói chuyện với bệnh nhân và đặc biệt là “bệnh nhân” cũng đã ngồi dậy nói chuyện với mẹ nàng được rồi. Hai niềm vui đến cùng một lúc, nàng không kìm được nỗi vui reo lên:
– A! Mẹ! A…
Nàng ngập ngừng không biết gọi gì cho tiện. Nàng nói luôn:
– mẹ đã về và bác đã dậy được rồi. Ba con khỏe không mẹ? Bác cảm thấy dễ chịu chưa?
Người đàn bà âu yếm nhìn con gái ríu rít. Bà mắng yêu con:
– Con hỏi cái gì mà dồn dập vậy, ai mà trả lời con được.
– Lẽ dĩ nhiên là mẹ trả lời con trước rồi. – Nàng nheo mắt trao đổi với bệnh nhân.
– Ba con gầy và nước da xanh lắm, chắc là đói.
Bà chép miệng lắc đầu như cố xua đuổi hình ảnh tiều tụy của chồng, mà cứ nhớ đến là bà lại ứa nước mắt ra. Nhưng lúc này trước mặt “bệnh nhân” và con gái, bà khóc không tiện. Bà nói tiếp:
– Ba con có gửi cho con một lá thư, mẹ để trong cái ví của mẹ đó.
– Ba có dặn gì con nữa không?
Bà nhìn xuống đất không dám nhìn vào con nữa, sợ bà không cầm nổi mình. Giọng khàn khàn đứt hơi, bà nói với con:
– Ba con nói, ba đã dặn con tất cả trong đó rồi.
Minh Nguyệt biết mẹ đang đau khổ cũng như bà đã từng khóc rất nhiều, mỗi lần bà ngồi than thở với nàng, nhưng nàng không muốn mẹ khóc trước mặt “bệnh nhân”, nên nàng nhìn vào bệnh nhân chuyển vấn đề.
– Còn bác trả lời “em” đi.
Bệnh nhân hơi giật mình khi nghe Minh Nguyệt dùng một từ mới, nhưng rồi bệnh nhân cũng lấy lại được bình tĩnh ngay, mỉm cười trả lời nàng:
– Cám ơn bà và cô, tôi cảm thấy khá rồi.
Bệnh nhân đằng hắng, chớp mắt nói tiếp:
– Chắc là tôi cũng sắp xin phép bà và cô cho xuất “viện” thôi.
Không ngờ câu nói thăm dò của bệnh nhân gây phản ứng mạnh cho Minh Nguyệt, nàng đứng sững, mặt xụ xuống. Bệnh nhân thấy tình hình không ổn, phải vội nói:
– Tuy nhiên, quyền cho xuất viện là quyền của “bác sĩ” và “giám đốc viện” ạ.
Minh Nguyệt tươi nét mặt lại, nàng nhìn mẹ nói:
– Ý mẹ làm sao? Còn ý con, thì bệnh nhân chưa có thể xuất viện được.
– “Giám đốc” cũng tùy “bác sĩ” thôi.
Cả ba cùng mỉm cười. Minh Nguyệt lại gần mẹ, nàng khẽ nói:
– Mẹ ngồi nói chuyện với bác, con vo trong một lt!
Tối hôm đó, sau khi đã dọn dẹp xong, Minh Nguyệt nói với mẹ:
– Mẹ mới đi về mệt, mẹ đi nghỉ trước. Mẹ cho con hỏi ý kiến bác một chút về ý kiến của ba dặn trong thư.
– Ừ! Nhưng con liệu vắn tắt để bác ngủ, bệnh bác cần phải ngủ nhiều.
Minh Nguyệt khoác tay làm hiệu nói:
– Mẹ khỏi lo, con là “bác sĩ” mà.
– Con có là bác sĩ…
Người đàn bà nhìn con gái, nửa lo lắng không biết làm sao mà thực hiện được những đề nghị của chồng.