Truyện Dài: ĐẤT MỚI 3 | CHƯƠNG 1
Truyện Dài: ĐẤT MỚI 3 | CHƯƠNG 1
Tác giả: Song Nguyễn
Việc di dời đoàn dân vùng ấp Cây Đa về tới vùng đất mới “Tân Hữu” được tiến hành rất tốt đẹp. Cha Phương Toàn rất phấn khởi. Kế hoạch di dời này được sự đồng tình nhất trí cao của đồng bào, không phân biệt lương giáo. Do uy tín của cha, chính quyền các cấp tỉnh, huyện, xã đã tín nhiệm và hoàn toàn ủy thác để cha thực hiện kế hoạch di dân theo đúng đề án đã được xét duyệt…
Sau khi tạm ổn định nơi cư trú, cơ quan chính quyền ấp tiến hành xây dựng cơ sở trạm xá, trường tiểu học… Còn bên tôn giáo lo xây dựng nhà thờ, nhà xứ, nhà giáo lý, nhà trẻ… Tiến độ thi công thật nhịp nhàng.
Trong niềm phấn khởi vui mừng, cha Phương Toàn không ngừng nhắc giáo dân phải tạ ơn Chúa và sống đáp đền ơn nghĩa Chúa theo phương châm: “An Cư Lạc Nghiệp”.
An Cư: mọi thành phần trong cộng đồng cùng ráo riết biến đổi vùng đất rừng… Lúc này, nhà cửa, cơ sở mọc lên như một làng xã lâu đời, và có thể nói, như một làng thực thụ, phù hợp với tên gọi “Tân Hữu”. Ngôi làng mới này có những tiện nghi vượt hẳn những làng cũ. Với cơ sở hạ tầng ổn định như vậy, có thể nói là dân chúng đã “an cư”.
Nhưng còn Lạc Nghiệp thì sao? Đây là vấn đề làm cha phải nặng lòng suy nghĩ. Vùng đất mới của cha phải là vùng đất “chảy sữa và mật”, nghĩa là dân của cha phải ấm no hạnh phúc. Nhưng muốn có sữa và mật, cha và mọi người phải chịu đổ mồ hôi. Và điều quan trọng là làm sao để những giọt mồ hôi đổ xuống sẽ nảy sinh những hoa quả tốt lành cho đời sống con người. Cha Phương Toàn theo đúng tôn chỉ đó.
Lao động đã làm thay đổi nếp sống “Thầy Đồ” mà cha đã sống một thời nào đó. Dấu ấn những thách đố, trui luyện của những năm tháng ở vùng đất vượt qua thuộc ấp Cây Đa, hôm nay là “Vùng Trồng Cây Rừng” mà cha và dân giáo xứ Tân Hữu vẫn còn đang canh tác. Và tại đây, thêm vào là một vùng đất mới khai phá, đất rừng hoặc đất mua lại của dân địa phương bỏ hoang, những mảnh đất mà với diện tích quá rộng, người dân không đủ sức lao động để làm. Trong số mảnh đất bỏ hoang đó, Minh Nguyệt, Trưởng Tuất và ban hành giáo đã bàn với nhau để sang lại cho giáo xứ một mảnh đất rộng năm hecta, vừa để làm cơ sở, vừa làm vườn rẫy.
Kế hoạch năm trăm mẫu trồng rừng đã đăng ký lúc trước đã có kết quả, nay cha Phương Toàn nghĩ đến việc mở rộng diện tích trồng rừng. Cha cho mời Trưởng Tuất và ban hành giáo đến để triển khai kế hoạch này.
Trưởng Tuất và ban hành giáo đang hứng khởi về phần đất mới, về công việc định cư đang tiến triển từng ngày, nên khi nghe cha mời gọi là các ông mau mắn tới ngay.
Trong bầu khí vui tươi và hứng khởi của các ông, cha Phương Toàn bắt đầu buổi họp bàn bằng việc hỏi thăm các ông về công việc các ông đang phụ trách. Thế là các ông có dịp báo cáo về mọi mặt, chủ yếu là sự ổn định nhà cửa và các cơ sở, đặc biệt là nhà thờ. Các ông vừa hãnh diện, vừa tự hào so sánh sự tiến bộ của vùng đất mới này với những vùng xung quanh…
Cha Phương Toàn chăm chú lắng nghe và không tiếc lời khen ngợi lòng nhiệt thành hăng say của các ông. Để bầu khí hào hứng dần hạ xuống, cha thân mật nói với các ông:
– Mình có nhà mà không có ăn, làm sao sống!…
Câu nói bất ngờ làm các ông ngạc nhiên nhìn nhau, không biết cha xứ định nói đến điều gì ?
Ký Khoát vốn mau miệng, tưởng cha nói đến chuyện ăn uống, nên trả lời:
– Dạ thưa cha và cũng thưa quí ông, như gia đình con đây, thì từ ngày sang đây, đời sống của chúng con được cải thiện thật sự… Ngày nào cũng hai bữa thẳng cẳng, còn thêm bữa sáng khoai đậu, thêm ly cà phê.
Ông cười tủm tỉm nói thêm: – Con thấy đời lên hương lắm!…
Phần Duy cũng hứng khởi thêm:
– Ngoài hai bữa chắc bụng, buổi sáng thêm ly cà phê, tô phở hoặc tô bún, mà nếu không thích nữa thì có nắm xôi đậu hay xôi bắp .
Ông Tư Lung vốn hay trêu chọc ông Phần Duy, tiếp ngay lời:
– Và… quán “Cầy Tơ” ở khu chợ cũng rất quen thuộc với ông Phần, ông Phần nhỉ ?
Ông Phần Duy vội liếc nhìn phản ứng của cha, rồi lườm ông Tư Lung, bụng nghĩ thầm “mình mới nhậu ở đó có vài lần mà cái ông này..”. Nhìn nét mặt tiu nghỉu của ông Phần Duy, Tư Lung khoái chí cười.
Cha Phương Toàn cũng cười, nhìn tất cả các ông với niềm trìu mến, cha nói:
– Các ông mới nói tới “an cư” là có nhà, có cửa, ăn uống, ngủ nghỉ… mà chưa nói tới vế thứ hai của ông bà ta là “lạc nghiệp”.
Rồi cha nói tiếp:
– Trước khi di dời trại đến đây, chúng ta đã đăng ký trồng rừng và cây rừng. Qua một mùa mưa cây đã bén rễ, bây giờ chúng ta phải tiếp tục công việc để cây giống không bị hư hại. Đàng khác, chúng ta phải tăng cường lao động để thu hoạch hoa mầu đạt chỉ tiêu. Hơn nữa, dân số ấp ta lúc này đã gia tăng…, tôi đề nghị ông Trưởng đăng ký thêm đất trồng rừng…
Nghe đến việc trồng thêm rừng, Trưởng Tuất ngần ngừ đứng dậy thưa:
– Thưa cha và quí ông, công việc định cư còn nhiều quá. Hơn nữa, số đất mà ấp mình đăng ký đã rộng gấp hai số đất của ấp người ta rồi. Bây giờ đăng ký thêm, con e rằng mình sẽ không kham nổi.
Cha Phương Toàn gật gù:
– Ông Trưởng e ngại cũng phải thôi. Nhưng ông Trưởng quên mất cái bằng khen thưởng ông nhận lần trước rồi sao? Hồi đó, quí ông cũng ngần ngại mãi. Ông Trưởng còn nói với tôi là phải ép mới có nhiều gia đình tham gia. Vậy mà khi bắt tay vào việc, gia đình nào cũng đạt chỉ tiêu. Lá cờ đầu và giấy khen là một bằng chứng, cho thấy chúng ta có thể làm được và làm tốt.
– Dạ, lần trước nhờ cha và kỹ sư Phương Vũ làm mẫu và hướng dẫn, chúng con mới đạt được như vậy. Bây giờ con nghe nói kỹ sư Vũ đã theo chân cha rồi, thì chúng con nhờ ai?
Cha nheo mắt chọc Trưởng Tuất:
– Ông Trưởng sợ rồi hả?
– Thưa, sợ thì con không sợ, nhưng con thấy sức kham không nổi, không khéo mình sẽ bị xuống hạng chứ chẳng chơi!
Cha Phương Toàn yên ủi ông Trưởng Tuất và động viên quí chức:
– Ông Trưởng có nghe người ta nói “đường đi không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông”!… Ông Trưởng và quí ông cứ quyết tâm, lần này chúng ta sẽ lãnh lá cờ đầu của huyện về việc trồng rừng, chứ không phải chỉ của xã đâu!…
Các ông trong ban hành giáo nhìn nhau, ngạc nhiên về câu quả quyết của cha.
Với phong thái điềm tĩnh quen thuộc, cha hé lộ phương cách làm sao để có thể lãnh lá cờ đầu của huyện:
– Ông Trưởng lo lắng vì cháu Vũ đã theo chân cha rồi, không còn người làm và cố vấn cho nhân dân trồng cây… Các ông đừng lo. Cháu Vũ, anh kỹ sư nông lâm của chúng ta – vẫn tiếp tục nghề của cháu. Rồi cha dừng lại như để tạo sự chú ý của các ông, cha nói tiếp, trịnh trọng hơn: Tôi xin thông báo cho quí ông, tôi đã đệ trình về kế hoạch giật lá cờ đấu thi đua trồng cây rừng và đã được xã chấp thuận và ủy ban xã cũng đã chấp thuận cho chúng ta được gọi thêm nhiều lao động có tay nghề. Vì vậy, không chỉ có kỹ sư Vũ mà các ông còn có thêm cả một đội ngũ hơn hai chục thanh niên Tự Nguyện và gần hai chục thiếu nữ Hoa Hồng khỏe mạnh, có kỹ năng kỹ thuật tốt, có thể cố vấn và hỗ trợ việc trồng rừng cho đồng bào trong ấp.
Sau một giây bất ngờ trước thông báo của cha, nét mặt những người hiện diện đang căng lại vì suy nghĩ tới dự án mới, giờ giãn ra. Không ai bảo ai, mọi người đồng vỗ tay cười vui vẻ. Cha Phương Toàn cũng vỗ tay cười: Tạ ơn Chúa!…
Cùng chan hòa trong một niềm vui nhưng không ai trong các ông có thể hiểu hết được niềm vui và lời tạ ơn của cha lúc này. Cha tạ ơn Chúa vì mối bận tâm lớn của cha là làm sao hợp thức hóa việc quy tụ một số chủng sinh và tu sinh ở vùng này lại, để cha hướng dẫn và để các thầy, các chú, các tu sinh có thể trực tiếp tham gia việc tông đồ. Khi Đại chủng viện bị giải thể, các thầy đã trở về gia đình, cùng đi vùng kinh tế mới lao động như mọi người. Họ ở rải rác trong những vùng gần đây. Bây giờ cha Phương Toàn qui tụ họ lại. Mối quan tâm đào tạo ơn gọi linh mục, tu sĩ để có thêm những cánh tay, những bước chân nối dài sứ vụ là mối quan tâm phát xuất từ lòng biết ơn và đáp đền Chúa về ơn gọi Chúa đã ban cho cha: đó là dâng hiến bản thân cho Thiên Chúa để nâng cao phẩm chất của đời sống con người. Hôm nay, về khu đất mới này, có cơ sở, có vườn rẫy, có đất, có nghề trồng cây rừng và làm rẫy, để có thể tự túc về lương thực, cha còn cần nhiều người đồng hành để cùng cha hỗ trợ dân chúng. Ngoài việc chăm lo cho đời sống kinh tế của dân, việc chăm lo cho đời sống tôn giáo của dân mới là nhiệm vụ chính yếu của ơn gọi linh mục của cha. Trước mắt là việc tổ chức sinh hoạt các giới, nhất là giới trẻ, giới thiếu nhi cũng như đào tạo huấn luyện giáo lý viên và tông đồ cho các giới. Cánh đồng của Chúa bao la, nên luôn cần những thợ gặt làm việc cho Ngài.
Giới thiệu và hợp thức hóa được đội thanh niên Tự Nguyện của cha, cha trở lại vấn đề trồng rừng với quí chức:
– Thế là ông Trưởng và quí ông yên trí về các “cố vấn” kỹ thuật rồi nhé! Vị nào còn thắc mắc điều gì nữa?
Sau một lúc hồ hởi, các ông lại trở lại nét đăm chiêu. Ông Tư Lung e dè:
– Nhưng chúng con ở một nơi, đất trồng rừng ở một nẻo, trong chúng con, chỉ ít người có xe đạp, e đi về nhiều mệt mỏi mất sức, nhất là khi thu hoạch hoa mầu không biết tính sao.
Cha Phương Toàn cười trấn an ông:
– Tôi hiểu điều các ông đang suy nghĩ. Nhưng không sao đâu. Đã có cách giải quyết. Các ông biết đấy, khi di dời dân đến vùng nước sạch, bỏ lại khu đất trồng rừng ở xa, xã cũng nghĩ đến việc nhân công đi làm, nên họ đã vận động để cho ấp ta mua giá hữu nghị một đội xe máy xới. Những gia đình nào có khả năng, hùn vốn lại mua để đi làm chung với nhau. Còn gia đình nào ở ấp ta không có khả năng, thì tôi sẽ đầu tư hết để mua làm phương tiện chung.
Để đồng bào an tâm dấn thân lao động. Cha Phương Toàn cho biết nguồn tài trợ chương trình phát triển của chúng ta. Cha nói:
– Hiện giờ chúng ta đang được các cơ quan từ thiện quốc tế giúp đỡ cho các nước, sau chiến tranh đang khôi phục.
Lại một điều bất ngờ nữa! Cả phòng họp ào ào tiếng vỗ tay, xôn xao nói cười.
Ông Tư Lung vốn tính kỹ lưỡng, lại lên tiếng:
– Cha chung chết, không ai khóc! Xe cộ mà cha để chung chạ nhiều người lái, con e là sẽ mau hư lắm!…
Cha Phương Toàn trấn an:
– Ông Tư yên trí đi, tôi đã có đội thanh niên Tự Nguyện đảm nhận việc đưa đón nhân công, còn hoa màu cây cối đã có đội dân vệ gìn giữ…
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rộn ràng niềm vui. Niềm hy vọng về một đời sống an cư lạc nghiệp đang sáng lên trong mắt mọi người.
Giải tán quí chức về rồi, cha giữ ông Trưởng lại căn dặn:
– Có ai thắc mắc hỏi về đội thanh niên Tự Nguyện và đội thiếu nữ Hoa Hồng, ông Trưởng cứ trả lời là vì xã ấp trao cho diện tích trồng rừng quá lớn, cha đã được xã chấp thuận đăng ký, để xã lấy điểm, nên phải mời thêm chuyên viên kỹ thuật về giúp, với quyết tâm giúp xã ta đạt lá cờ thi đua của huyện.
Ngừng lại một chút, cha nói thêm:
– Ông Trưởng cũng đừng nói gì về việc cháu Vũ theo nghề cha nhé.
Trưởng Tuất nghe ra, ông nói:
– Vâng, con hiểu rồi.
Rồi ông nói như tự trách mình:
– Rõ là con chậm hiểu quá. Lúc cha nói đăng ký thêm đất trồng rừng, con giật cả mình, mà chẳng nghĩ ra. Lần trước, với sức khỏe mỏng manh như vậy, mà cha dám đăng ký trồng rừng, lại còn nhận đất nhiều gấp hai gấp ba các ấp khác. Con ngăn cản quá mà cha vẫn cứ làm. Cuối cùng, cha đã đạt thành công, ít là trong bước đầu. Rồi nữa, qua thành công đó, chính quyền xã ấp rất kính nể cha, họ đã xưng với cha là “Ngài Linh mục”, một danh xưng chỉ dành cho những bậc kính trọng trong xã hội. Cha làm như vậy, chẳng những gây được uy tín mà còn giúp cho dân giải quyết được vấn đề lương thực. Lần này, ngoài việc giúp dân, cha còn giúp cho đội thanh niên Tự Nguyện và đội thiếu nữ Hoa Hồng của cha có cơ hội phục vụ.
Ông lại chép miệng:
– Thế mà con nghĩ mãi chẳng ra!
Cha thân mật vỗ vai Trưởng Tuất:
– Ông Trưởng cứ cầu nguyện đi – cha ngừng lại nhìn ông thân ái – sau này tôi sẽ gọi ông bà là ông bà cố của cháu Vũ đấy!
Trưởng Tuất cười rạng rỡ, ông cúi chào cha rồi lững thững đi về…
Được biết các kế hoạch trồng rừng của cha, Trưởng Tuất càng thêm lòng thán phục cha. Vào ngày chủng viện phải giải tán, các chủng sinh tản mát mỗi người một nơi, các cha giáo cũng lần lượt phải bỏ chủng viện theo giáo dân đi các xứ, cứ nghĩ tương lai giáo phận sẽ thiếu các linh mục trầm trọng. Không ngờ, thật không ngờ, cha lại có kế hoạch đào tạo quy tụ và đào tạo chủng sinh ngay trong môi trường lao động. Và … điều này lại càng là điều ông chẳng bao giờ dám nghĩ tới, nếu Chúa muốn, ông còn có thể làm ông cố của cháu cha. “Ông cố Tuất”, danh xưng nghe trịnh trọng biết chừng nào. Ông vừa đi vừa mỉm cười, hạnh phúc với ước mơ của ngày được gọi là Cố Tuất.
Trưởng Tuất lại hăm hở lao vào công tác trồng rừng…
Trao công việc xây dựng cơ sở trong giáo xứ lại cho ban hành giáo, Trưởng Tuất và Ký Khoát, đặc biệt là cùng đội thanh niên Tự Nguyện của cha, lên kế hoạch đẩy mạnh việc trồng rừng: Mỗi ngày vào 6 giờ 30, thánh lễ xong, cơm nước sẵn sàng, bà con lương giáo cứ tập họp tại sân cuối nhà thờ, rồi đoàn xe máy xới rầm rộ kéo nhau tới chở đến khu đất trồng rừng theo đúng hình thức hợp tác xã, tương tự như các Kibboutz ở nước ngoài.
Và thế là những vùng đất hoang nay trở thành những cánh đồng xanh tốt. Xen kẽ những cây rừng con, là những luống đậu mè, lúa bắp được chăm sóc, làm cỏ, vun gốc, tỉa cây hằng ngày. Thêm vào đó là những cột trồng tiêu, mọc lên thẳng tắp. Vào mùa nắng, hàng chục máy bơm nước từ các xe máy xới, tưới khắp các mẫu đất trồng rừng do đội thanh niên Tự Nguyện điều khiển.
Ngoài việc cung cấp phương tiện trồng trọt và chăm sóc cây trồng, cha Phương Toàn cùng đội thanh niên Tự Nguyện còn tổ chức nhiều khóa tập huấn lý thuyết và thực hành cho dân. Phân bón, thuốc trừ sâu cũng luôn được đội thanh niên Tự Nguyện phân phối và hướng dẫn sử dụng. Khu vực trồng rừng đã có một màu xanh tươi mát. Tương lai là một mùa thu hoạch thật dồi dào…
Ngoài việc trồng rừng, phần đất vườn rẫy của mỗi gia đình cũng được hướng dẫn trồng tỉa, để mỗi gia đình vừa có thể tự túc được nguồn rau xanh hoa trái, vừa có thể mua bán, đổi chác để có thêm nguồn thu nhập trong gia đình.
Hộ nhà xứ sử dụng phần đất mà Minh Nguyệt đã sang lại của người địa phương. Một phần đất được dành để làm đất thánh; phần khác để làm nhà trẻ; phần còn lại để làm vườn rẫy nhà xứ, dưới sự điều hành của kỹ sư nông lâm Phương Vũ và đội thanh niên Tự Nguyện. Việc phát triển kinh tế được thực hiện với phương châm: “lấy kế hoạch nhỏ nuôi kế hoạch lớn”, “lấy ngắn nuôi dài”, giống như cách thức trồng cây rừng. Những loại cây được trồng ở đây thường là những cây gỗ quí. Ngoài ra, còn có những nơi nuôi gia súc gà heo, có cả hồ cá … Với lợi tức thu được, nhà xứ lúc này hoàn toàn tự túc được về ăn uống chi tiêu và còn hỗ trợ nhiều cho công việc mục vụ…
Nhờ tài khéo và sức lao động không mệt mỏi của mình, đội thanh niên Tự Nguyện mà lúc này một số người như Trưởng Tuất đã biết đó là các chủng sinh, đã biến mảnh đất của giáo xứ thành mô hình lý tưởng để mở những lớp tập huấn cho mọi người muốn làm ăn thu nhập. Loại cây lớn được nghiên cứu giống, đất trồng kỹ càng, được chăm sóc chu đáo, nên lớn lên như thổi giữa những luống trồng đậu, mè, bắp, khoai cũng xanh tươi che rợp cả khu đất. Trưởng Tuất thường xuyên đến gặp cha, chỉ câu trước câu sau là ông đã mời cha ra vườn để coi công trình. Ông hết lời khen ngợi đội thanh niên Tự Nguyện của cha:
– Mấy cậu thanh niên Tự Nguyện của cha học hành ở đâu mà cái gì cũng giỏi, làm cái gì cũng tốt.
Cha Phương Toàn vừa nói vừa cười
– Mấy cậu học ở ông Trưởng đấy!…
Nghe vậy, Trưởng Tuất nhìn cha, vừa thẹn vừa vui.
– Học cái ngố của con thì làm gì được…
Cha Phương Toàn vỗ vai ông:
– Cái ngố của ông Trưởng cũng đáng học lắm chứ!
Rồi cha giải thích thêm:
– Ông Trưởng không nhớ sao? Chúa gọi Phêrô và các tông đồ, các ông ấy có tài cán gì hơn người đâu, nhưng Chúa chỉ đòi các ông một điều duy nhất đó là lòng mến. “Phêrô con có yêu mến thầy không?… Lạy thầy, thầy biết con yêu mến thầy!” Cũng như ông Trưởng vì yêu mến Chúa, đã sẵn sàng làm mọi việc nặng nhọc vất vả trong xứ. Chỉ có “ngố” mới làm hết mình như vậy chứ!
Rồi cha nheo mắt, cười cười nói nửa đùa nửa thật: “kể cả việc hòa giải với cô Minh Nguyệt nữa đấy!”
Thấy cha nói đúng tâm trạng của mình, Trưởng Tuất vui lắm, nhưng ông cũng cố nói vớt một câu:
– Con chỉ nhỏ bé và tầm thường, có đâu được như các đấng!
– Chúa đâu có đòi ông Trưởng phải như các đấng, mỗi người Chúa ban cho một số vốn, điều cần là mình phải làm hết số vốn, hết công suất của mình.
Cha giải thích tiếp, vừa để ông Trưởng hiểu, vừa như để bàn với ông Trưởng về những dự tính của mình:
– Ông Trưởng biết đó: Muốn yêu nhau, muốn sống chết với nhau, người ta phải hiểu nhau. Biết nhau, biết cả đường đi lối về, biết cả tông ti họ hàng… Vì thế, Chúa đòi hỏi mọi người là phải mến Chúa hết lòng hết sức… và yêu thương người khác như chính mình … Đó là điều được tóm gọn trong Lề Luật và sách các Tiên Tri. Các chủng sinh làm gì cũng giỏi vì đã thấm nhuần tinh thần đó. Vì vậy, các chủng sinh phải được đào luyện thật kỹ những môn học để hiểu biết Chúa Kitô như: kinh thánh, thần học, tín lý, luân lý, giáo hội, giáo luật, tu đức và nhất là cầu nguyện, sống đời sống phụng vụ, để kín múc sức sống và kết hiệp mật thiết với Chúa Giêsu. Đồng thời, họ cũng phải rèn luyện các đức tính nhân bản để có thể nên mọi sự cho mọi người.
Cha Phương Toàn nói tiếp:
- Cha sẽ xin Đức cha cho cha giáo Minh Đăng về đây để giúp các chủng sinh hoàn tất chương trình chủng viện. Còn cha sẽ giúp các chủng sinh về nhân bản, cầu nguyện và lao động.
Nghe cha giải thích, Trưởng Tuất vô cùng thán phục, ông nói:
– Thảo nào con thấy đội thanh niên Tự Nguyện của cha đúng là những trái ngon, trái nào cũng hấp dẫn hết. Ngồi nói chuyện với nhau, ban hành giáo chúng con cũng như giáo dân đều hết lời khen ngợi.
Trưởng Tuất thêm:
– Quả xanh mà như vậy, quả chín chắc là ngon biết chừng nào! Chúng con ai cũng mong đến ngày các chủng sinh được phong chức.
Cha Phương Toàn thân mật nói với Trưởng Tuất:
– Cách chung là như vậy! Nhưng không phải ai cũng ăn, cũng dùng được các quả ấy đâu! Có những người vì tạng của họ không hợp, hoặc do đố kỵ, nhồi sọ, vu khống, xuyên tạc, chẳng những họ không ăn mà còn loại trừ nữa đó!
Trưởng Tuất hiểu được ý cha, ông không ngờ câu nói so sánh vui của ông lại đụng đến một vấn đề quá lớn. Ông cúi đầu suy nghĩ: Một con người được đào tạo quá công phu như người ta nói ‘trồng cây mười năm, còn trồng người, nhất là trồng người linh mục, phải mất hàng trăm năm’, mà người ta lại không ưa, không thích, còn trù dập loại bỏ! Lạ thật! mà người linh mục có làm gì gây tổn hại cho ai về vật chất, danh dự và tinh thần đâu? Quả là một điều khó hiểu.
– Sao, ông Chánh đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Trưởng Tuất giật mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía cha Phương Toàn, ông chậm rãi thưa:
– Con đang suy nghĩ về cuộc sống.
Nghe Trưởng Tuất phát biểu và nhìn nét mặt tư lự của ông, cha Phương Toàn nói vui:
– Ông Trưởng đang định làm giáo sư thần học hả?
Trưởng Tuất đỏ mặt, không biết nói câu gì. Thấy ông im lặng, cha Phương Toàn cũng lặng thinh và đăm chiêu suy nghĩ. Trưởng Tuất lại miên man nghĩ đến đoàn con của cha Phương Toàn. Mà cũng kỳ diệu thật! Một đoàn người trai trẻ, khỏe mạnh, có trình độ, đã tốt nghiệp đại học như Phương Vũ, lại tình nguyện chịu hy sinh gian khổ. Những thanh niên này không những làm công tác mục vụ huấn luyện ban hành giáo, các giới hội đoàn, nhất là giới trẻ, giới thiếu nhi thật là tốt mà còn lao động thật giỏi. Cứ nhìn vào mấy mẫu cây rừng mới trồng, mấy mẫu rẫy nhà xứ, có ai đạt kết quả bằng các chú không? Đã vậy, các chú còn giúp đỡ mọi người về phương cách trồng cấy tưới tiêu rất hiệu quả, có thể nói, nếu không nhờ được đội thanh niên Tự Nguyện của cha, chắc chắn không thể có được kết quả như ngày nay. Cứ trông mấy mẫu đất của các ấp khác, xã khác, thì thấy rõ được tác dụng làm việc của những người có lòng mến.
Trưởng Tuất thầm cám ơn Chúa đã cho cha Phương Toàn có cơ hội kéo được đội thanh niên Tự Nguyện của cha đến đây, làm cho cả ấp, cả xứ phát triển vượt bậc. Nhưng tại sao? Một tiếng “nhưng” chặn đứng cổ họng của ông. Tại sao người ta lại không ưa, không chấp nhận sự hiện diện của cha, của con cái cha?… Bỗng dưng tâm trí Trưởng Tuất lóe lên một tia sáng. Lời Chúa nói: “Vì danh Thầy mà người ta ghen ghét các con. Người ta đã ghét Thầy thì người ta cũng ghét …”
Để mặc Trưởng Tuất đang chìm trong suy tư của mình, cha Phương Toàn đi đến chỗ có mấy cậu đang bàn tính với nhau về cây trồng. Góp ý cho họ xong, cha quay lại chỗ Trưởng Tuất. Cha vừa bước tới, Trưởng Tuất ngẩng đầu lên, vỗ tay cái đét, thốt lên:
– Con hiểu rồi, con hiểu vì sao người ta lại không ưa, không thích dùng trái ngon trái ngọt của cha!
Cha Phương Toàn hiểu ngay vì sao Trưởng Tuất đăm chiêu từ nãy tới giờ, cha thân mật vỗ vai ông Trưởng Tuất:
– Đến lần ông Trưởng Tuất và anh em, những người tin theo Chúa, cũng sẽ giống như vậy!…