Truyện Dài: ĐẤT MỚI 2| CHƯƠNG 12
Truyện Dài: ĐẤT MỚI 2| CHƯƠNG 12
Tác giả: Song Nguyễn
Mọi người trong hai gia đình Mỹ Linh và Minh Toan cùng một số người thân đều có mặt. Một bữa ăn nhẹ, chủ yếu là trao đổi, chia sẻ với nhau những biến cố vui buồn vừa qua và hoạch định chương trình cho thời gian sắp tới mà chủ yếu là công việc của cha. Đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ và đã có kế hoạch rõ ràng, nên cha Phương Toàn bước ra phòng khách với vẻ thoải mái vui tươi lạ thường. Có thể nói, chưa bao giờ cha Phương Toàn tươi vui như vậy, khiến mọi người có mặt đều ngạc nhiên. Sau khi đã tay bắt mặt mừng, hỏi thăm và cám ơn nhau, cha Phương Toàn chủ động bắt đầu nói lên ý định của cha.
Cha đã lần lượt kể lại những công việc riêng cha cũng như đoàn chiên của cha trước và sau ngày giải phóng cho đến nay và nhất là những biến cố mới đây nhất. Trong khi kể, cha cố ý nhấn mạnh và so sánh những đau khổ vất vả của họ, có thể nói còn gấp nhiều lần khổ cực, hơn nỗi cực khổ mà người da đen phải chịu trong thập niên sáu mươi, thời của Luther King. Cha cũng bi kịch hóa phần nào cuộc sống lầm than của dân sau đêm kinh hoàng với đàn voi nổi giận, những cơn bão mới đây đã tàn phá vùng đất một cách không thương tiếc. Trong khi nói, cha không quên nhìn sang Mỹ Linh hoặc Mai Linh, như tìm người đồng cảm. Hai chị em đã từng đến tận nơi cha ở trước khi gia đình xuất cảnh. Hồi đó đã vậy, qua mấy biến cố lớn vừa kể, tình thế dân chúng còn khổ cực hơn nhiều. Họ đang rất cần sự giúp đỡ của cha.
Nghe cha kể xong, mọi người đều cảm động. Mỹ Linh giơ tay phát biểu đầu tiên:
– Chúng con sẽ hỗ trợ họ.
Cha Phương Toàn mỉm cười vỗ tay:
– Hoan hô các thiên thần hòa bình.
Cảm thấy bầu khí thật thuận lợi, cha tiếp ngay ý tưởng mình đã chuẩn bị:
– Tôi cũng không bao giờ quên ơn hai gia đình đã cứu sống tôi. Chẳng những đã cứu sống tôi mà còn nuôi tôi sống đến hôm nay. Chính sự hy sinh tận tụy của hai gia đình, đặc biệt là Mỹ Linh, Mai Linh mà tôi còn có mặt ở đây. Nhớ lại lần bệnh trước, cô Minh Nguyệt đã liều tìm cách đưa tôi về nhà chữa bệnh. Nếu không thì chắc tôi cũng không còn. Ngoài ra còn không biết bao nhiêu sự giúp đỡ khác nữa. Chúa đã cứu tôi, mọi người đã giúp đỡ tôi. Tôi sống được là nhờ ơn Chúa và mọi người. Nhưng tôi tự hỏi tôi sống để làm gì? Không phải là để làm trọn ơn gọi mà Chúa đã gọi tôi hay sao?
– Chúa chọn gọi cha làm linh mục. Linh mục là phục vụ ở đâu có người cần phục vụ. – Minh Toan nói.
– Đâu có đơn giản như vậy, Minh Toan!
Rồi cha ôn tồn nói với Minh Toan:
– Vì con chưa vào đạo, con chưa hiểu rõ sứ vụ của cha. Cha chỉ hỏi con: “Nếu con lập gia đình, ai sẽ là đối tượng con phục vụ”.
Bắt gặp ánh mắt liếc nhìn của cha, Mai Linh đỏ mặt, nói tránh đi:
– Ơ, cha chưa thưởng công cho con đó nha!
Cha Phương Toàn mỉm cười nói:
– Ồ, làm sao mà cha quên được, người ân nhân dễ thương của cha. Nhưng, cha giả bộ lấy giọng nghiêm nghị: công bằng mà nói, công thì có, nhưng gây nên “tội” thì cũng có đó nha.
Mai Linh trợn tròn mắt, tính gân cổ lên cãi thì cha giải thích ngay:
– Này nhá, chạy đôn chạy đáo tìm thầy tìm thuốc chữa bệnh cho cha là giỏi, là tốt lắm, là công lớn hàng đầu. Nhưng trả lời điện tín là “không tìm được cha”, để ở Việt Nam, Đức Cha và các cha lo lắng sốt ruột, thêm nữa, đang lúc ở nhà có việc khẩn trương, thì đó là công hay tội…
Rồi cha giả vờ làm mặt nghiêm,
– Một lỗi không nhỏ đâu nhé.
Mai Linh chống chế:
– Ơ, đâu phải tại con. Chị Mỹ Linh dặn con trả lời như vậy mà.
Mỹ Linh cười trừ:
– Tại con thấy cha chưa khỏi bệnh mà cứ tin này tin kia gửi tới, lỡ cha lo lắng quá, bị bệnh trở lại thì sao.
Thấy Mai Linh vẫn còn phụng phịu, cha giải hòa:
– Thôi thì không ai có lỗi cả, đúng không? Nhưng Mai Linh muốn phần thưởng gì? Công to như vậy chắc phải thưởng một phần thưởng to bằng Minh Toan mới được, con có chịu không?
Mọi người vỗ tay rần rần. Mai Linh đỏ mặt, Minh Toan cũng ngượng ngùng. Hai người liếc nhìn nhau cười e thẹn.
Quay sang Minh Toan, cha Phương Toàn nói:
– Cha tiếc là sẽ không có mặt trong ngày con nhập đạo và đám cưới của hai con .
Lúc này ông Chính mới lên tiếng:
– Cha không ở lại tới ngày chúng con nhập đạo và ngày hai cháu thành hôn được sao?
– Rất tiếc!
Rồi cha Phương Toàn cầm nắm điện tín thư từ giơ lên nói:
– Bằng này thư từ điện tín từ nhà nhắn phải về gấp, nhờ cô Mai Linh dấu nhẹm, nên tôi mới đi chơi được. Cha tủm tỉm cười nói tiếp: – Bây giờ ở lại nữa thì không chừng Đức Cha lại phải đăng Cáo phó.
Ông Trung, vốn ít nói, nhưng rất hiểu và quí mến kính trọng cha. Qua ba bốn lần đau bệnh gần đất xa trời, nhưng hình như càng đau nặng, cha càng gắn bó với dân, cho dù đoàn dân quá khổ. Ông thật sự cảm phục, nên nói ngay:
– Chúng con rất kính phục chí tông đồ của cha, nên sẵn sàng yểm trợ cha tối đa. Chúng con cũng sẽ vận động mọi thân hữu của chúng con giúp đỡ giáo xứ cha.
Cha Phương Toàn tươi cười vỗ tay, rồi mọi người cùng vỗ tay theo. Ông Trung nói tiếp:
– Nhưng có một điều chúng con lo ngại, vì chỗ cha đang phục vụ khí hậu môi trường không được tốt.
Nghe điều này, cha Phương Toàn lộ vẻ suy tư. Biết được lo lắng của mọi người dành cho cha về chỗ ở, cha không ngần ngại, nói với mọi người về vùng đất mới mà cha đặt tên là “Tân Hữu” (mới có). Qua cuộc vận động của Minh Nguyệt và Thịnh, chính quyền đã ra quyết định, chỉ đợi cha về để chuyển giao.
Nghe nhắc đến tên Minh Nguyệt, nét mặt ông bà Chính có vẻ hài lòng, còn Mỹ Linh vội hỏi lại:
– Tại sao lại phải đợi có cha mới chuyển giao?
Mỹ Linh nhận xét rất tinh tế. Đúng, lúc này cần phải có mặt cha mới giải quyết được vấn đề.
Cha Phương Toàn tiếp tục giải thích:
– Vùng đất nơi cha theo giáo dân đến sinh sống là một vùng đất trũng. Cha con đã đổ mồ hôi nước mắt, đổi sức lao động để lấy miếng cơm manh áo. Cha con đã cùng chia sẻ sự sống từng ngày, mưa nắng gió sương, vui buồn sướng khổ… Đã không ít người được an nghỉ nơi đất thánh của giáo xứ và còn nhiều người đang còn bị giữ làm con tin trong “đồi vàng” khốn khổ. Do sự gắn kết này không người nào muốn di dời nếu không có sự hiện diện của cha.
Đến lúc này mọi người mới hiểu ra được sự giùng giằng, sự băn khoăn lo âu của cha khi phải xa giáo xứ. Và như vậy, chắc hẳn họ đang mong chờ cha biết chừng nào. Nhưng Mỹ Linh cũng cảm thấy trong lòng có gì đó kém vui, nói đến chuyện ra đi mà cha lại vui tươi hớn hở như vậy. Cô hỏi, giọng hờn mát:
– Hôm nay cha nhận được thần khí nào mà cha tươi tỉnh quá vậy?
– Ồ, cha thấy Chúa thương cha quá! Thấy tình cảm của mọi người dành cho cha lớn quá. Mỗi người mỗi cách, mỗi người mỗi vẻ như một bản nhạc, như một bức tranh mầu sắc hòa hợp. Chúa hài lòng và mọi người đều vui.
Rồi cắt đứt câu chuyện, cha Phương Toàn đề nghị:
– Mỹ Linh lấy champagne mời hai vị chủ gia đình khui để mừng cuộc hội ngộ lịch sử, tạ ơn Chúa, tạ ơn mọi người đi chứ.
Dàn xếp đạt mục đích. Đẹp cả mọi bề. Được như sở nguyện. Vuông tròn thánh ý. “Tạ ơn Chúa”. Phương Toàn lên kế hoạch chuẩn bị cho ngày về của mình.
Cha gửi điện báo khẩn cho Tòa Giám Mục báo tin cha sắp về, đồng thời cũng gởi một bức thư dài, xin Đức Cha và Tòa Giám Mục dàn xếp trước khi cha về.
CA , ngày …
Trọng kính Đức Cha,
Kính chúc Đức Cha được đầy sự khôn ngoan của Chúa Thánh Thần để hướng dẫn giáo phận.
Con xin tạ lỗi với Đức Cha và giáo phận. Con đã nhận được điện tín và thư cha văn phòng gởi cho con, nhưng vì muốn cho con được nghỉ ngơi dưỡng sức, nên người nhận điện thư đã cố tình trả lời là đang đi tìm con. Khi con đã đi tham quan bồi dưỡng về, con nhận được thư, con thật bất ngờ trước một biến cố quá lớn đang xảy ra cho giáo xứ của con.
Hiện nay con đã khỏi bệnh và đã bình phục hẳn. Con sẽ cố gắng về sớm hết sức. Tuy nhiên, con thấy báo trước ngày con về và về vào lúc này, con sợ có nhiều hậu quả không hay, nên con hứa với Đức Cha con sẽ về sớm hết sức, nhưng xin Đức Cha và Tòa Giám Mục lo liệu để con có thể về.
Con có nhận được một lá thư, trong đó cho biết tình hình giáo xứ lúc này rất căng thẳng. Một đàng vì thương con, và con có thể nói, thương một cách thái quá, đưa đến những hành động nguy hiểm, nhất nữa lại được tác động bởi ông Trưởng và ban hành giáo đã sẵn có ác cảm với những người trước kia đã gây họa cho con, mặc dù người ta đã nhiều lần sửa chữa, nhưng cứ thấy có dấu gì bất bình là lại chấp nhất. Cụ thể là hôm nay những người xưa đó đang lăn vào những nguy hiểm nhất và có thể liên hệ đến sự sống, để phục vụ cho dân chúng, nhưng cũng vẫn bị nghi ngờ và chống đối. Trước tình thế như vậy, sự hiện diện của con rất khó xử. Con nhớ lại vụ mất tích của con lần trước, nếu không có sự khôn ngoan và tế nhị của Đức Cha và quí cha Tòa Giám Mục thì giáo xứ con cũng ra khác rồi.
Hôm nay tình hình cũng không khác mấy và còn nguy hiểm hơn nữa. Trưởng Tuất và mấy vị đầu não quá hăng say đã bị đột quị. Tình hình kinh tế suy sụp sau cơn bão Kali, nếu hoạt động di dời gấp rút, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt trong giáo xứ. Do vậy con xin Đức Cha, cha Đại diện, quí cha Tòa Giám Mục ổn định sinh hoạt giáo xứ, giải tỏa áp lực tâm lý cho Trưởng Tuất và ban hành giáo, để họ lấy lại bình tĩnh và sức khỏe, đặc biệt gia tăng tuần cửu nhật cầu bình an và sức khỏe cho con. Con tin rằng lời an ủi, động viên của Đức Cha, tài lợi khẩu của cha văn phòng, giúp cho dân nhận ra điều gì nên hoặc không nên, cái lợi cái hại để họ hiểu hơn.
Phần con đây, con đã sẵn sàng cho ngày về và đang được sự hỗ trợ, giúp đỡ đặc biệt cho vùng đất mới.
Con mong đợi tin vui.
Lm Aug. Nguyễn Phương Toàn
Trả lời điện tín và thư cho Đức Cha và Tòa Giám Mục xong, cha Phương Toàn cũng viết thư ngay cho Minh Nguyệt.
CA ngày …
Minh Nguyệt thân mến,
Nguyện xin bình an và ân sủng của Chúa Kitô ở cùng con.
Rất tiếc là cha đã nhận được điện và thư của con quá muộn. Phải chi cha nhận được sớm, cha đã có thể giúp để bớt đi phần nào những nỗi đau khổ mà con đang phải chịu.
Con nói việc làm đầy thiện chí của con lại bị chống đối, khiến cho cha phải suy nghĩ. Đau khổ nhớ lâu, việc lành mau quên, con đừng vội ngã lòng. Con nghĩ lại đi, nếu cha không biết chịu đựng trong cuộc giải phẫu thì hôm nay cha đâu có được gặp con, được con quan tâm giúp đỡ cha. Chúa có thể biến điều dữ thành điều lành mà con.
Con cũng nên thông cảm với những người trong giáo xứ, nhất là với Trưởng Tuất và ban hành giáo. Những đau khổ của cha đã in sâu vào tâm trí họ, vì vậy, họ như con chim một lần thoát bẫy, rất dễ hoảng sợ. Con biết đó, thay đổi suy nghĩ của con người, cải tạo định kiến của một người không phải là chuyện một sớm một chiều. Mà nói cho cùng, nếu không có những hy sinh của các nhà cách mạng, các nhà truyền giáo, các anh hùng tử đạo thì làm sao có các tín hữu, nên con đừng quá sầu khổ. Cha tin lòng dũng cảm quảng đại của con thế nào cũng đưa đến thành công, cần bình tĩnh và gan dạ, cùng với sự khôn ngoan và tế nhị.
Con cứ trực tiếp đến Tòa Giám Mục, để trình bày hơn thiệt về giải pháp di dời trại, và con cũng cần trình bày họa đồ mặt bằng tổng thể, cách sắp xếp khu dân cư, khu nhà thờ, khu trường học, khu chợ… để xin Đức Cha và ban cố vấn, nhất là cha văn phòng, để ngài nói giúp cho con. Cha văn phòng rất khéo nói, ngài sẽ giúp cho dân hiểu và chấp thuận.
Cha cũng thông báo cho con một tin vui là: hiện giờ cha đang có một nguồn hỗ trợ rất lớn, nếu ổn định thì thế nào chúng ta cũng có một vùng đất mới “Tân Hữu”.
Cha sắp về lại Việt Nam rồi. Con an tâm đi đừng nghĩ vơ vẩn làm gì cho mệt óc.
Cha không biết là Minh Toan đã nói những gì với con. Có thể là dưới con mắt đang yêu của Minh Toan, mọi cử động đều diễn ra sau cặp kính mầu hồng. Thời gian đi nghỉ bệnh vừa qua, Minh Toan rất gần gũi, ân cần giúp cha, lúc nào nó cũng ở bên cạnh cha, còn hơn là Mỹ Linh nữa đó. Thực ra, Mỹ Linh rất muốn cha ở lại Mỹ và muốn cha phục vụ cho dân nghèo như hình tượng vị mục sư Luther King của người da đen. Nhưng chính Mỹ Linh cũng nhận rằng dân mình còn khổ hơn, cần trợ giúp hơn. Còn bao nhiêu tâm hồn đang bị nô lệ, bị trói buộc trong vòng xoay kinh tế vô cảm, của mạng lưới những con người hám lợi và gian ác. Cha cũng cần hiện diện với họ để giúp họ.
Ba mẹ con vẫn khỏe. Chắc con cũng biết là ba con đã không ngại bỏ thì giờ, công sức để cùng Minh Toan và cô Mỹ Linh đi tìm thầy chạy thuốc cho cha? Và tin vui sắp tới nữa, đó là ba mẹ con và Minh Toan sẽ lãnh phép Rửa gia nhập Hội Thánh. Và con sẽ có một cô em dâu xinh xắn, chính là Mai Linh, em của cô Mỹ Linh đó. Cầu mong cho mối tình của chúng mau đơm hoa kết trái.
Như vậy là con yên tâm rồi phải không? Cha đang mơ về một vùng đất mới có tên “Tân Hữu” và một đoàn người mới, trong một niềm vui mới, đúng không?
Chúc con an mạnh
Lm. Augustinô Nguyễn Phương Toàn
Thời điểm ngày về của cha Phương Toàn đã được quyết định. Những lá thư được gửi về Việt Nam làm nức lòng người đang mong chờ cha. Theo ý cha Phương Toàn, Đức Cha đã mời ông Trưởng Tuất và ban hành giáo lên Tòa Giám Mục. Ngài còn tế nhị mời Trưởng Tuất và ban hành giáo gặp gỡ tại chính căn phòng mà cha Phương Toàn nằm, trước khi cha đi chữa bệnh nhằm gợi nhớ cha Phương Toàn, người đã vì đàn chiên mà không quản ngại hy sinh sức khỏe của mình.
Hôm nay có sự hiện diện của Đức Cha, cha Thư ký văn phòng. Trước tiên, Đức Cha cho họ nhìn thấy bức thư mà cha Phương Toàn mới gởi cho Ngài. Đức Cha cho họ biết tình hình sức khỏe của cha, dự tính tương lai cho giáo xứ và những người đang thực hiện chương trình mang lại lợi ích cho dân. Đức cha cũng cho biết ngài sẽ xin các cơ quan từ thiện quốc tế như Misereor, Caritas hỗ trợ, và ngay lúc này, chính cha Phương Toàn cũng đang vận động và được sự ủng hộ rộng rãi cho chương trình tái định cư cho dân.
Đức Cha lại đưa cao bức thư của cha Phương Toàn và nói thêm: Cha Phương Toàn nói là sẵn sàng vâng theo sự hoạch định của Tòa Giám Mục.
Và Đức Cha kết luận:
– Đức Cha cũng hoàn toàn chấp thuận chương trình của cha Phương Toàn, vì đó là chương trình rất hợp lý và mang lại lợi ích cho dân chúng.
Nghe Đức Cha dạy, Trưởng Tuất và ban hành giáo cúi đầu suy nghĩ… Thấy thái độ của Trưởng Tuất, Đức Cha hỏi:
– Vị nào có điều gì thắc mắc, cứ phát biểu.
Trưởng Tuất đứng lên, xin phép Đức Cha, thưa:
– Chúng con rất quý cha xứ và nếu phải chết cho cha, chúng con cũng sẵn lòng. Có điều đổi đất định cư để lấy đất trồng rừng, chúng con chưa được sự chỉ đạo của cha chúng con. Hơn nữa, chúng con nghi ngờ người đứng ra lo liệu cái vụ này.
Vẫy tay cho Trưởng Tuất ngồi xuống, Đức Cha ân cần hỏi:
– Ý ông muốn nói đến chị Minh Nguyệt và anh Thịnh?
Trưởng Tuất lại đứng lên thưa:
– Thưa vâng, đó là những người chúng con nghi ngờ từ lâu, chúng con sợ họ có thâm ý gì?
– Thâm ý gì à? Đức Cha nghĩ là không. Hơn nữa, quý ông đã nghe cha xứ của quý ông viết cho Đức Cha kế hoạch chuyển đổi đó tốt và cha xứ để tùy Đức Cha quyết định mà. Nhưng thôi, bây giờ Đức Cha có khách, để Cha Văn Phòng ở lại tiếp tục trao đổi, giải thích cho quý ông. Xong việc, Đức Cha sẽ gặp lại quý ông.
Còn lại cha văn phòng và ban hành giáo. Cha trình bày cặn kẽ về những cái được và cái hại của phần đất cũ và cái lợi, cái tốt của phần đất mới. Trước đây, việc thử nghiệm phần đất cũ mà họ đã làm và đã thấy rõ cấu trúc đất đai lợi ít hại nhiều. Lúc ấy cha xứ chưa dứt khoát thay đổi vì chưa tìm được nơi nào tốt hơn. Nhưng sau trận đau nặng vừa rồi, hơn nữa, với cơ hội nhà nước có chính sách rõ ràng và khuyến khích, nên mấy cán bộ thân tín biết được dự án, đã tận dụng cơ hội xin chuyển đổi. Công việc này đã được báo cáo cụ thể cho cha xứ, nhưng vì trục trặc, thư từ liên lạc đến chậm; vì thế các ông đã không nhận được tin, trong khi hoàn cảnh buộc họ phải làm ngay.
Trưởng Tuất vẫn chưa yên lòng, ông hỏi:
– Vậy ý kiến của Đức Cha và Tòa thì sao?
– Đức Cha đã trả lời rồi, Ngài đồng ý với chương trình rồi mà.
– Không! Ý con muốn hỏi ý kiến về người đã đưa ra chương trình này.
– Về cô Minh Nguyệt?
Cha Văn Phòng giải thích rất rõ về cô trước kia và ngày nay như thế nào. Cô đã hoàn toàn thay đổi và sắp sửa là một Kitô hữu, và có thể nói, sẽ là một Kitô hữu tốt nữa. Cô đã lên gặp Đức Cha và chúng tôi, đã cho chúng tôi biết rất tỉ mỉ về chương trình chuyển đổi, và mới đây, cô còn báo cho chúng tôi một tin vui nữa là sau trận bão Kila vừa rồi, xã nhà đã thâu được nhiều tấn gỗ cây… và huyện đã chấp nhận cho bán đấu giá số cây gỗ đó để cấp cho chương trình di dân. Cô đã vận động mua được một số rất lớn để dành cho chương trình của giáo xứ ta.
Được lời như mở tấm lòng, ban hành giáo nhìn nhau thở ra nhẹ nhõm, nét ưu tư lo lắng căng thẳng mất đi, Trưởng Tuất nói:
– Được ý Đức Cha và quý cha, chúng con sẽ thông báo và hỏi ý giáo dân.
– Được lắm, nhưng hôm nay Đức Cha muốn mời quý ông ở lại dùng cơm với Ngài.
Giữa lúc đó, Đức Cha từ nhà đi xuống, theo Ngài có thầy giúp mang một thùng quà. Đức Cha bước vào phòng họp, người nói:
– Đây là quà của cha xứ các ông từ Mỹ gửi về.
Thầy giúp mở thùng quà, đưa từng gói cho Đức Cha: Đây là quà của ông Trưởng, thuốc men quà cáp gì đủ thứ; đây là quà của ông Tư…
Các ông nhận quà, lòng cảm động. Đức Cha còn nói:
– Đây mới là món quà nhỏ cha xứ gửi các ông dùng cho khỏe. Còn nhiều món quà lớn, khi về ngài sẽ đưa về…
Lần đầu tiên được ăn chung với Đức Cha tại Tòa Giám Mục, từ Trưởng Tuất đến quý ông ban hành giáo, ông nào cũng rụt rè, không dám ồn ào như ở nhà, nên Đức Cha phải tiếp thức ăn cho quý ông.
Cuối bữa, Đức Cha còn nói với cha quản lý:
– Cha dọn phòng cho quý ông nghỉ trưa, chiều nay hai giờ mời quý ông vào phòng khách Tòa Giám Mục để gặp một vị khách “đáng ghét” của quý ông.
Đức Cha còn dặn thêm:
– Hai phòng đặc biệt cho hai “yếu nhân”, ông Trưởng và ông Tư mới khỏi bệnh đó!…
Trưởng Tuất và Tư Lung nghe Đức Cha nói thế, hai ông cảm động run lên. Trưởng Tuất nói:
– Dạ thôi, để chúng con ngủ ở hè được rồi.
– Đâu có được! Khách quý của Đức Cha mà!