Kịch Bản – Phiên Bản Của Người Con Hoang Đàng
Giải Khuyến Khích Kịch Văn Hoá Nghệ Thuật Đất Mới 2016
Cảnh 1: Tại phòng làm việc của một Cha linh hướng
Nữ tu (NT): Kính chào Cha. Bề trên của con đề nghị con đến gặp Cha. Con đã đủ trưởng thành để nhận ra mình có cần sự trợ giúp của ai không ? Con đánh bạo một phen cho biết !
Cha linh hướng (CLH) : Sơ cảm thấy thoải mái chứ ?
NT : Thoạt tiên, con rất khó chịu, nhưng sau 3 ngày suy nghĩ, con đã sẵn sàng.
CLH : Sơ đến gặp tôi, chắc có vấn đề gì chứ ?
NT : Lại là vấn đề ! Dường như các ông cha linh hướng luôn nhìn nhận người khác có vấn đề. Con nghĩ các linh mục ấy mới có vấn đề.
CLH : Thật thế, trong cuộc sống ai cũng có vấn đề, kể cả các linh mục. Chỉ có những người không nhìn nhận vấn đề của mình mới thực sự có vấn đề…Thôi ! Bỏ qua chuyện ấy đi. Tôi muốn biết thao thức của Sơ về Hội dòng của mình.
NT : (phấn khởi) Dạ ! Thao thức của con thì vô cùng, có kể cả ngày cũng chẳng hết. Con thực sự muốn cộng đoàn tiến triển về mọi mặt trong vai trò người quản lý. Con đã từng sử dụng số tiền hàng tỉ đồng để lo việc cho cộng đoàn và đạt được nhiều hiệu quả đáng kể. Thế mà, vừa qua con đã bị lừa một số tiền lớn khi cộng tác kinh doanh với người đời. Thay vì, nhìn vào những thành quả trước kia mà thông cảm với con, trái lại, chị em cho rằng con lấy tiền nuôi trai…rồi tìm cách loại trừ con. Cả Mẹ Bề trên cũng vào hùa với chị em mà tẩy chay con. Thử hỏi Cha, như thế làm sao con có thể quay lại nhà dòng.
CLH : (Giọng điệu từ tốn) Tôi hiểu biết và thông cảm cho hoàn cảnh của sơ trong lúc tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Vấn đề không phải là việc sơ làm thất thoát một số tiền lớn của nhà dòng vì nó ngoài ý muốn, nhưng khó khăn là sơ cảm thấy bị tổn thương với tương quan giữa các chị em, đúng không ?
NT : Vâng, chị em coi con như một Giuda thứ hai, đã bán đứng nhà dòng bằng việc gây gương mù công khai…
CLH : Từ những gì sơ đã trình bày : vốn xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo ở một vùng quê hẻo lánh. Điều này cho thấy sơ mang trong mình một nỗi ám ảnh về sự nghèo khổ. Vốn tư chất cầu tiến, sơ muốn dùng hết khả năng để có thể vượt qua tình cảnh này. Và chính môi trường nhà dòng giúp sơ phát huy và thể hiện bản thân trong vai trò quản lý. Sự thể đã xảy ra như một cú phanh giúp sơ dừng lại để nhìn nhận : đâu là điều chính yếu và căn tính đời tu và đâu là sứ vụ kèm theo giúp bản thân sống tốt ơn gọi của mình…
NT : Có phải cha muốn nói rằng vì con quá ham mê thể hiện bản thân trong công việc mà không còn ý thức mình là một tu sĩ, và cái nghèo của quá khứ như một động lực đen tối gây nên những hệ lụy này ? Nghèo đâu phải là một cái tội ?
CLH : Đúng vậy, nghèo không phải là một cái tội nhưng đồng tiền có thể làm mờ mắt một người mặc cảm vì sự nghèo túng.
NT : (giọng gay gắt) Cám ơn cha, cám ơn vì những lời giải thích của cha. Cả cha cũng không hiểu tôi, chỉ có những người có lòng trắc ẩn mới hiểu được những tâm hồn nhạy cảm như tôi. Thiên Chúa giàu lòng thương xót nhưng Giáo hội thì không và cả cha nữa ! Lòng thương xót chỉ như liều thuốc mê khiến người ta nói sảng mà không biết mình nói gì. Chào cha, từ nay không còn Chúa với Mẹ, không con tu với tác gì nữa !
Nói xong, chị bỏ đi. Bắt đầu cuộc sống mới tại một nhà mướn trên thành phố với đồng lương khiêm tốn của một bảo mẫu, nuôi dạy trẻ tại gia.
Cảnh hai: Tại một nhà mướn trên Thành phố
Mỗi ngày chị nhận một số em do phụ huynh gởi đến để kiếm ít tiền trang trải cho sinh hoạt hằng ngày, đồng thời, lắp đầy khoảng trống do tổn thương của một thất bại trong đời tu gây nên. Từ đây, chị không còn đi lễ, đọc kinh…nghĩa là không còn thực hiện những nhiệm vụ của một giáo dân bình thường.
Vào một hôm, sau khi hầu hết bố mẹ các bé đã đón các bé, chỉ còn lại bé Trang, cô giáo ngồi chơi với bé và hát cho bé vui. Khi cô giáo hát đến câu: “…cô giáo em như mẹ hiền…”
Bé Trang (BT): Em không còn mẹ nữa, cô ạ !
NT: Mẹ em đã mất lâu chưa ?
BT: Hai năm rồi cô ạ…Hay cô làm mẹ em nha ?
NT: Đương nhiên rồi, cô giáo như mẹ hiền mà !
Lúc ấy, bố bé Trang vừa đến đón, em chạy ra và nói với bố:
BT: Bố ơi, cô Tươi đã nhận làm mẹ con rồi.
Cô giáo bịt miệng bé Trang lại nhưng không kịp… Cũng kể từ đó, mỗi ngày Trang đến nhà cô giáo đều mang theo một món quà gì đó. Đến một ngày kia, bố của bé Trang ngỏ lời với cô giáo:
Bố của Bé Trang: Cô chấp nhận làm mẹ của bé Trang nhé ?! Lúc nào ngủ, bé cũng nhắc đến cô…
NT:Tôi rất muốn làm mẹ nhưng là mẹ của tất cả lũ trẻ không chừa một ai. Tôi không muốn sở hữu thứ gì và bất cứ một ai. Xin lỗi anh…
Bố của bé Trang: Tôi rất tôn trọng quyết định của cô. Tôi chỉ tiếc vì cô còn trẻ và đẹp. Điều mà nhiều phụ nữ khác muốn được sở hữu.
Cô giáo nói tránh cho qua chuyện.
NT: À ! Sáng mai cứ gởi sớm cháu Trang cho tôi nhé ! Chúc anh một ngày làm việc tốt đẹp.
Sau đó, Mẹ Bề Trên mới của cộng đoàn trước kia nơi nữ tu Tươi đã sống, cũng đến thăm chị.
Mẹ Bề Trên (MBT): Chào chị Tươi, chị khỏe không ?
NT : Cám ơn chị, em vẫn khỏe.
MBT : Hôm lễ của em, sao không thấy chị đến ?
NT : Chị không biết là em đã bỏ việc đi dự lễ từ sau ngày ra khỏi dòng rồi ư ?
MBT : Ngày hôm đó, người đầu tiên em nhớ đến là chị. Vì trước đây, khi chị làm quản lý thì em là phó để phụ chị. Thế nên, em biết hết chuyện của chị. Chị em ta vui buồn có nhau mà, đúng không ?
NT : Cám ơn chị đã thông cảm với em, nhưng chuyện cũ xong rồi, thôi, bỏ qua đi.
MBT : Chị biết không, từ khi chị rời khỏi dòng, tuần nào cũng có người chị em đến quét dọn phòng của chị như thể chị vẫn còn ở đấy. Chị em rất thông cảm hoàn cảnh của chị. Chưa hết, chị em còn cắm trên bàn làm việc của chị một bình hoa chị thích nhất đó.
NT : Hoa bất tử phải không ?
MBT : Đúng vậy ! Hoa bất tử biểu tượng của tấm lòng bất khuất không lùi bước trước khó khăn. Em tin rằng, với một người ý chí mạnh như chị thì thất bại của quá khứ không làm chị quị ngã, đúng không ?
Chị nữ tu xúc động hồi lâu, rồi nói :
NT : Thất bại là cơ hội giúp ta bắt đầu lại một cách thông minh và sáng suốt hơn. Nhưng bây giờ đã quá muộn.
MBT : Không muộn đâu chị. Không gì là muộn cho người thiện chí như chị. Em hỏi thật chị nhé ! Làm sao 3 năm ở ngoài đời mà chị giữ đời độc thân được ?
NT : Điều duy nhất có thể nâng đỡ em trong thời gian qua là thiên chức làm mẹ. Em khao khát làm mẹ nhưng là mẹ mọi đứa trẻ mà em đã tiếp xúc.
MBT : Tạ ơn Chúa, thật kỳ diệu, vì Người đã đặt nó trong lòng chị em chúng ta… Em biết khi người ta mất tất cả, điều duy nhất còn lại là thao thức của tâm hồn : Thiên chức làm mẹ. Giờ em mới hiểu, thật cao quý ! À, Em có nhớ ông Ba Biên không ?
NT : Nhớ chứ ! Ông là người nhiệt tình trong công việc nhưng quá đam mê cờ bạc.
MBT : Ông đã lừa chúng ta để lấy một số tiền quá lớn. Sau thời gian mê lầm, nay ông trắng tay. Ông đã quay về nhà dòng xin tha thứ và xin chịu phép rửa ; đồng thời, xin làm người gác cổng và ăn mày nhà dòng, em nghĩ sao ? Em có tha thứ cho ông ta không ?
NT : (ngẫm nghĩ hồi lâu) Nhà dòng đã sẵn sàng đón nhận em thì em cũng chẳng chấp tội ông. Vả lại, sau thất bại ấy, chúng ta lại cứu được một linh hồn. Ôi, em lại thấy nổi dậy lòng khao khát các linh hồn.
MBT : Cứu một linh hồn khỏi sa ngã thì che lấp muôn vàn tội lỗi của mình mà…Hay em về lại cộng đoàn nhé ?
NT : Không được đâu chị ơi ! Em đã ra dòng quá lâu và không còn sống đạo nữa. Cuộc sống hiện nay đã đủ đối với em.
MBT : Không đâu ! Em còn thấy chị cả một khối thao thức muốn dấn thân phục vụ con người. Có lẽ, chiếc áo dòng không còn hấp dẫn được chị nhưng nó giúp chị sống đắc lực hơn với những tài năng Chúa ban mà nhiều nữ tu ao ước được như chị. Về lại cộng đoàn nhé ? Chị em trong dòng thúc em đến gặp chị đấy ! (nhỏ nhẹ và từ tốn) Đồng thời, đó cũng là ước nguyện của em. Cộng đoàn cần một người dấn thân như chị.
NT : (lưỡng lự hồi lâu) Xin chị cho em một dấu chỉ về sự sẵn sàng tiếp đón của chị em thì em sẽ sẵn sàng. Hẹn chị tháng sau tại nhà dòng. Chào chị.
MBT : Chào sơ Tươi, cộng đoàn rất vui mừng đón sơ trở về với cánh cửa rộng mở và đóa hoa bất tử đấy !
NT : Cám ơn Mẹ Bề Trên.
Cảnh ba : tại cổng nhà dòng.
Sơ Tươi đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng không dám qua cửa nhà dòng mà vào…
Ông Ba Biên (OBB): Con chào sơ.
NT : Chào ông.
OBB : Con thấy sơ đi lại hồi lâu mà con cũng ngại không dám gặp sơ. Nhưng con được tin, Mẹ Bề Trên bảo : sơ đã sẵn sàng tha thứ cho con nên con mới can đảm gặp sơ.
NT : Không sao ông ạ ! Tất cả chúng ta đều cần đến lòng tha thứ.
OBB : Cám ơn sơ vì một lời khích lệ khiến con được chữa lành…
Ông còn đang nói, Mẹ Bề Trên đã ra để tiếp sơ Tươi.
MBT: Chào sơ Tươi, gặp lại chị vẫn khỏe.
NT : Cám ơn Mẹ Bề Trên, con vẫn khỏe… Thưa Mẹ, có phải lòng Chúa thì luôn rộng mở, còn con người thì luôn khép kín phải không ?
MBT : Sao chị nói thế ! Lòng Chúa thì luôn rộng mở, cửa nhà dòng cũng luôn chào đón và sơ đã thành tâm bước vào…
NT : Thưa Mẹ, trước khi bước vào đây, con phải chiến đấu rất nhiều với tính tự ái của con. Con cứ mãi bối rối, lo lắng lắm sự nhưng đến khi nhìn lên cánh cửa của phòng con ngày xưa được mở tung và được trang hoàng bằng những cánh hoa bất tử con ưa thích, con rất bình an, thưa Mẹ !
MBT : Thôi, chúng ta vào trong đi, chị em đang chờ đón chị… Mời ông cố vào đây chung vui với chúng tôi nhé !
OBB : Cám ơn các sơ, con rất vui và hãnh diện vì được ở đây ạ !
Mở nhạc “Sống trong niềm vui” của nhạc sĩ Nguyễn Duy: Một đời lần trong đêm tối, tình yêu con nay như hao mòn, một đời tìm trong thao thức…
Trong lúc đó, Mẹ Bề Trên bước ra, mặc áo dòng cho nữ tu Tươi, mặc xong, các diễn viên cùng bước ra hát chung điệp khúc: Lạy Chúa, lạy Chúa con, chính con trông cậy nơi Ngài. Lạy Chúa, lạy Chúa con, hãy đưa con về, sống trong niềm vui.
Tác giả: Đỗ Xuân Tú
Bút hiệu: An Mai Đỗ
Đan Viện Thánh Mẫu Châu Sơn