TIẾNG GỌI THẲM SÂU-truyện ngắn của Văn Tuấn
TIẾNG GỌI THẲM SÂU
???? Văn Tuấn
***
Minh Chí sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp danh gia vọng tộc, thế nên việc anh dứt bỏ mọi thứ để bước vào “con đường hẹp của Tin Mừng” thật lắm chông gai, vất vả. Gia đình anh hết lần này đến lần khác ra sức can ngăn, đồng thời tạo mọi dịp thuận lợi để mai mối anh với tiểu thư đài các tên là Khánh Linh, với ước mong nhờ mối lương duyên đó mà gia đình anh có thể kết nghĩa thông gia được với gia đình khác có cùng đẳng cấp, môn đăng hộ đối.
Minh Chí có vẻ ngoài rất ưa nhìn, điển trai, cao to, vạm vỡ, với khuôn mặt rất “giống Tây”, đôi mắt xanh, sống mũi cao, trắng trẻo. Không chỉ có cái “mã” bên ngoài, Minh Chí là dân tri thức thứ thiệt, giao tiếp lại rất có duyên. Anh vừa tốt nghiệp Master chuyên ngành Di truyền học ở Pháp quốc. Sau khi mãn khóa, anh trở về gia đình, ông bà Song Vĩnh đã chuẩn bị cho anh cả một tiền đồ phía trước. Những lợi thế đó khiến Minh Chí trở thành niềm mơ ước của biết bao cô gái trong làng. Có nhiều cô chỉ dám nhìn anh từ xa, đem lòng “thầm yêu trộm nhớ” vì biết rằng mình không bao giờ có cửa để làm dâu gia tộc Song Vĩnh.
Còn về Khánh Linh, cô là con gái cưng của ông trùm chánh một giáo xứ lớn nhất nhì giáo phận. Nhà ông chẳng có gì ngoài điều kiện. Ông chỉ có một mình Khánh Linh là con gái. Không hề ngoa khi nói rằng thiên kim tiểu thư Khánh Linh được cả người cả nết, “mười phân vẹn mười”: tài giỏi, sắc sảo, ngoan hiền, lễ phép, đặc biệt cô rất thương yêu người nghèo. Cô cũng mới tốt nghiệp tại một trường đại học bên Vương quốc Anh. Khi về Việt Nam, cô được trường đại học Ngoại ngữ quốc gia trải thảm đỏ, mời làm giảng viên hệ chính quy. Đã có rất nhiều cậu ấm, công tử các nhà đại gia trong vùng đánh tiếng ngỏ ý, nhưng Khánh Linh không ưng ai cả. Phần vì họ đều dựa vào quyền thế gia đình, tính tình ngang tàng, hống hách, khinh chê người nghèo; phần vì họ lại là những người không có cùng niềm tin tôn giáo. Mãi cho tới khi Minh Chí, chàng thạc sĩ du học bên Pháp quốc, trở về quê hương, Khánh Linh mới biết thế nào là rung động thực sự.
Hè năm đó, Khánh Linh được nghỉ phép. Cô về nghỉ hè bên gia đình, vì muốn dành cho gia đình, cho bố mẹ nhiều thời gian hơn sau bao năm đi du học bên trời Tây. Mấy tháng hè ở quê, cô rất tích cực trong các hoạt động của giáo xứ. Cô tham gia dạy giáo lý, dạy tiếng Anh miễn phí cho các em và đi thăm hỏi bệnh nhân. Trong một chuyến bác ái do Caritas giáo xứ tổ chức, cô đã gặp Minh Chí, ấn tượng lần gặp đó thật khó phai. Trong ánh mắt cô, Minh Chí rất đẹp trai, phong độ, giản dị, dễ mến, lại rất giỏi, anh có thể thăm khám cho bệnh nhân cả ngày mà miệng vẫn tươi cười, không hề phàn nàn hay cau có. Bóng dáng của Minh Chí cứ lởn vởn trong tâm trí cô, Khánh Linh tự hỏi phải chăng mình đã “say nắng” chàng trai dễ thương này?
Từ hè năm ấy, cô tìm mọi dịp thuận tiện để tiếp cận với Minh Chí. Anh rất thân thiện, cởi mở, gần gũi nên cô có thể thoải mái chia sẻ với anh đủ thứ về công việc và cuộc sống của mình. Còn với Minh Chí, Khánh Linh giống như một người em gái, dễ thương, dễ mến, hiền hòa. Tuy nhiên, Minh Chí chưa bao giờ có ý định sẽ tiến xa hơn với Khánh Linh. Anh mến cô bằng thứ tình cảm của một người anh trai dành cho đứa em gái nhỏ của mình.
Vào dịp lễ quan thầy mừng kính thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu, là bổn mạng của giáo họ Bình An, hai gia đình đã dự tính dàn xếp để cho đôi uyên ương bén duyên. Minh Chí đã sớm biết được ý định này, anh dường như bị đẩy ra giữa ngã ba đường, tâm hồn tràn ngập bối rối, lo âu. Thế nhưng, như một cơ duyên thần kì, anh đã gặp được và đọc một cách say sưa “Truyện một tâm hồn” của thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu. Anh nuốt lấy từng lời, từng chữ trong nhật ký của chị thánh, để rồi đưa chúng vào trong lời cầu nguyện. Mặc dù trái tim anh ngổn ngang bởi trăm ngàn nỗi băn khoăn, nhưng tâm trí anh vẫn hướng về trời cao. Trong căn nhà nội tâm, anh đã đóng kín cửa và ở riêng một mình với Chúa. Anh tự vấn lòng mình biết bao câu hỏi, rồi đặt lên bàn cân hơn thiệt. Một đàng, Minh Chí phải gánh trách nhiệm của một người con trai trưởng, một người cháu đích tôn. Là trưởng tộc, anh phải cưới vợ, phải lập gia đình để có con nối dòng, lo hương hỏa cho tổ tiên. Anh cũng muốn đi làm để có điều kiện tốt nhất báo hiếu ba mẹ và những người thân đã bao năm vất vả giúp anh ăn học. Nhưng đàng khác, thẳm sâu trong trái tim anh là tiếng gọi mãnh liệt, không ngừng thôi thúc anh dâng mình cho Chúa và phục vụ mọi người. Càng suy nghĩ, mọi thứ càng rối như tơ vò, biết bao những trăn trở chưa thể tìm ra lời giải đáp thỏa đáng.
Trong căn phòng riêng của mình, với tấm lòng khiêm nhường, anh quỳ xuống, lần chuỗi Mân Côi với cỗ tràng hạt bằng gỗ sồi được chế tác rất tinh xảo, món quà kỷ niệm nhân chuyến hành hương kính Đức Mẹ tại Lộ Đức mùa hè mấy năm trước. Trong suốt những năm tháng học tại Pháp, anh đã siêng năng lần hạt Mân Côi. Có lẽ, nhờ thế anh được Đức Mẹ gìn giữ vượt qua được biết bao sự mời mọc, cám dỗ ngọt ngào của lối sống văn minh phương Tây. Chưa khi nào anh cảm thấy đọc kinh Mân Côi sốt sắng như bây giờ! Anh đã thầm thĩ với Đức Mẹ bằng tất cả trái tim và sức lực. Trong tình cảnh bối rối hiện tại, anh khẩn thiết xin Mẹ Maria ban cho anh một sự hướng dẫn, tựa như ánh sao năm xưa dẫn lối đưa đường cho các nhà đạo sĩ tìm đến thờ lạy Hài Nhi Giêsu nằm trong máng cỏ. Và rất diệu lạ, tâm hồn Minh Chí cảm nhận rõ ân sủng xuống từ trời cao, một sự thúc đẩy vô hình, một khát mong mãnh liệt được trở thành sứ giả của Tin Mừng. Anh làm dấu kết thúc giờ cầu nguyện và thiếp ngủ trong thư thái bình an.
Rồi bữa cơm mừng quan thầy cũng tới. Hôm đó có đông đủ quan viên hai họ, các cụ, các ông bà, cô dì, cậu mợ… không thiếu một ai. Cỗ bàn được bày biện rất thịnh soạn. Trước bữa ăn, hai bên gia đình chào hỏi nhau theo đúng nghi thức của những gia đình thượng lưu. Hai bên trao cho nhau những món quà quý giá: lam ngọc, đá thạch anh, sâm Hàn Quốc, nhung hươu, đông trùng hạ thảo… Bà con cô bác cứ tròn xoe mắt, ngỡ ngàng, thán phục. Họ trầm trồ về sự giàu có và hào phóng của hai bên gia đình. Minh Chí và Khánh Linh, dĩ nhiên được quan tâm nhất trong bữa tiệc. Có vẻ cả hai đều hiểu tâm ý của bố mẹ đôi bên, nên liếc nhìn nhau ngại ngùng, bẽn lẽn. Nhìn đôi bạn trẻ, ai nấy đều trầm trồ, khen ngợi: “Quả là cặp trai tài gái sắc!”, “Môn đăng hộ đối nữa chứ. Đúng là trời sinh một cặp!”
Hôm đó, trong bữa tiệc mừng quan thầy tại nhà Minh Chí, Khánh Linh đã rất chăm chút về hình thức bên ngoài. Từ mấy ngày trước, cô đã đi spa làm tóc, chăm sóc da… Khánh Linh đến dự tiệc trong bộ váy trắng tinh khôi. Cổ và tay cô đeo vòng vàng đính đá quý, còn trên đôi tai thì lắc lư đôi khuyên tai có đính kim cương lấp lánh. Cô cười nói tự nhiên, gò má ửng hồng với núm đồng tiền thu hút mọi ánh nhìn của thực khách. Trong bữa tiệc, hai bên gia đình đã cố ý sắp xếp cho Minh Chí và Khánh Linh, đôi trai tài gái sắc, được ngồi cạnh nhau, ở vị trí trung tâm nổi bật nhất. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai bạn trẻ, xuýt xoa, vun vén cho hạnh phúc chớm nở, cho đôi uyên ương sắp thành gia thất.
Niềm vui của bữa tiệc đang tới lúc cao trào, Minh Chí đột nhiên đứng dậy. Anh đi tới khu vực âm thanh, anh mượn chiếc micro và dõng dạc thưa với gia đình hai bên và mọi người:
– Dạ! Con Minh Chí kính thưa ông bà nội ngoại, kính thưa ba mẹ, đặc biệt là quý vị khách quý đã đến dự lễ và chung chia niềm vui với gia đình con hôm nay.
Một tràng pháo tay làm bầu khí trở nên náo nhiệt. Mọi người đều tấm tắc khen Minh Chí có giọng nói ấm áp, lưu loát, thật đúng là một người có học thức, rất lịch thiệp và lễ phép. Hai ông bà Song Vĩnh gật gù, tự hào về đứa con trai của mình. Thinh lặng một chút, để mọi người hết xôn xao, Minh Chí tiếp tục:
– Hôm nay, đứng trước toàn thể gia đình, con muốn đưa ra một quyết định hệ trọng nhất đời con.
Khánh Linh ngồi bên cạnh, tim đập dồn, gò má ửng hồng. Cô đoán Minh Chí sẽ đưa ra quyết định về tình yêu của anh với mình, và cầu hôn với cô trước toàn thể gia đình. Cô nhìn Minh Chí mỉm cười, lộ rõ má núm đồng tiền duyên dáng, làm Minh Chí không khỏi bồi hồi, xao xuyến.
Minh Chí nói tiếp:
– Con đã nộp đơn dự tu và làm hồ sơ thi tuyển vào Đại Chủng viện. Hôm nay, con xin kính chào ông bà nội ngoại, ba mẹ và tất cả mọi người.
Chưa dứt lời, ông Song Vĩnh đứng bật dậy, hỏi lại Minh Chí một lần nữa để xác nhận:
– Minh Chí, những lời con vừa nói là sự thật sao?”
– Dạ thưa ba, đúng là sự thật ạ. Con đã cầu nguyện rất nhiều và đưa ra quyết định bước theo Thầy Giêsu, Minh Chí thưa lại, giọng xác quyết.
Choang! Choang!Choang!
Tiếng bát ăn cơm vừa bị ông Song Vĩnh ném xuống nền nhà, những mảnh chén vỡ bắn tứ tung ra khắp sàn gỗ. Bầu khí nặng nề, căng thẳng bỗng dưng bao trùm khắp không gian của bữa tiệc. Đâu đó, người ta nghe từ xa vọng lại tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở của Khánh Linh. Bà Song Vĩnh thì như vừa bị sét đánh ngang tai. Bà chết lặng, thẫn thờ nhìn con trai không nói thành tiếng. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao sự việc lại diễn ra theo cách này. Ai nấy đều ngỡ ngàng, bất ngờ và không thể đoán trước được kịch bản của một bộ phim ngôn tình đẹp như mơ, giờ đây sụp đổ hoàn toàn trước quyết định dứt khoát của Minh Chí.
Giữa bầu khí căng thẳng đó, ông Song Vĩnh tức giận tuyên bố với tất cả mọi người bằng giọng đanh thép:
– Từ giờ trở đi tao không còn đứa con nào như mày nữa.
Nói rồi, ông tức giận bỏ vào nhà trong. Minh Chí không còn đứng vững, anh khụy xuống, nghe rõ từng lời của ba, nhưng không biết phản ứng thế nào vì quá sốc, tim anh đau nhói. Các thực khách trong bữa tiệc, không ai bảo ai, họ nhìn nhau, lần lượt rút lui, chỉ còn lại bà Song Vĩnh nước mắt lưng tròng và cậu con trai bộ dạng thất thần vì vừa bị người cha “cắt khẩu”.
Hai tuần sau, kể từ cái ngày định mệnh ấy, Minh Chí chẳng khác nào như được Thần Khí Chúa “lôi” vào trong hoang địa. Biết bao nhiêu công danh sự nghiệp, bao nhiêu lời hứa hẹn, bao nhiêu tiếng lành người ta dành cho anh dường như sụp đổ, như bị cơn siêu bão cuốn bay hết. Cũng rất lạ, Minh Chí càng ở trong hoang địa, anh càng cảm thấy sự bình an nội tâm, anh có thể chuyện vãn với Chúa bất cứ lúc nào, hướng đi của anh càng sáng tỏ. Để rồi, hôm ấy, ngày 15/10/1976, anh nhận được giấy báo gia nhập Tiểu Chủng viện Bình An, trong giấy báo, ban giám đốc tiểu chủng viện thông báo rõ những giấy tờ cần thiết, những vật dụng cá nhân cần mang theo, và đặc biệt là dòng chữ in đậm:
“Anh Đaminh Hoàng Minh Chí có mặt tại tiểu chủng viện vào lúc 8h00 sáng ngày 16/10/1976.
Nguyện xin Thiên Chúa qua lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria, Thánh cả Giuse và cha thánh Đaminh quan thầy ban muôn phúc lành cho anh.”
Cầm trong tay giấy báo nhập Tiểu chủng viện, Minh Chí rất xúc động, tâm hồn anh lâng lâng đến khó tả. Anh nghẹn ngào, thổn thức, vì ngày mai anh sẽ xa ba mẹ, xa quê hương yêu dấu. Anh nhớ về chặng đường năm năm trước, anh được ba mẹ cho qua Pháp quốc để du học chuyên ngành Di truyền học. Ngày đó, mẹ anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, dành tất cả mọi điều kiện tốt nhất để anh có thể thành tài. Nghĩ về quá khứ, lòng anh quặn đau trong giây phút hiện tại, khi ba mẹ chẳng còn vui vẻ, chẳng còn đặt chút hy vọng gì về anh nữa. Đêm nay là đêm cuối cùng anh ở với ba mẹ trước khi vào chủng viện. Bữa tối rất thịnh soạn của một gia đình khá giả, nhưng dường như nó lại trở thành gánh nặng của những người ngồi cùng bàn ăn. Hai tuần nay, chẳng ai nói với ai câu nào, lặng lẽ ăn rồi lặng lẽ rời bàn. Không khí thật trầm buồn u ám.
Minh Chí biết đây sẽ là bữa tối cuối, nên anh chủ động mở lời, phá đi cái tĩnh lặng kéo dài của hai tuần nay:
– Thưa ba mẹ, hôm nay con nhận được giấy báo gia nhập Tiểu chủng viện Bình An. Sáng ngày mai, con sẽ lên đường. Con xin ba mẹ cho con tự quyết định về ơn gọi của mình. Con muốn đáp lại tiếng Chúa gọi, ra đi làm Tông đồ truyền giáo, con xin lỗi vì đã làm ba mẹ phiền lòng vì con, con sẽ cố gắng sống tốt, tu tốt để trở thành người có ích cho Giáo Hội và xã hội. Con chỉ có thể báo hiếu cho ba mẹ bằng cách đó, mong ba mẹ hiểu cho tâm tư và ước nguyện của con. Con mong ba mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, con xin Chúa thay con gìn giữ ba mẹ phần hồn và phần xác.
Nói dứt, Minh Chí xin phép ba mẹ vào phòng trước. Anh không thể cầm được nước mắt, mặc dù anh là một người rất ít khóc. Anh vào phòng đóng kín cửa và khóc nức nở. Anh nhìn lên thập giá của Chúa Giêsu, chờ đợi một sự an ủi. Phía bên ngoài, ông bà Song Vĩnh chết lặng, hai ông bà không tin rằng đó là sự thật. Ông cứ vẫn nuôi hy vọng rằng Minh Chí chỉ nông nổi nhất thời, nó sẽ quên nhanh con đường hẹp đầy gian nan đó. Còn bà Song Vĩnh, miệng bà mặn chát, hai dòng lệ của bà không sao cầm lại được, mặc dù bà là người hiểu Minh Chí hơn ai hết. Minh Chí đã nói là sẽ làm cho đến cùng, sẽ không bao giờ có ai có thể ngăn được quyết định của nó.
Đêm đó, trong căn biệt thư sân vườn có đầy đủ mọi thứ tiện nghi, cả Minh Chí và ông bà Song Vĩnh không ai chợp mắt được vì bao nhiêu sự ngổn ngang bày ra trong tâm trí. Đêm đó, Minh Chí đã cầu nguyện rất nhiều, cầu nguyện trong nước mắt, cầu nguyện trong sự giằng xé nội tâm. Anh không tài nào chợp mắt nổi. Anh ngồi tại bàn làm việc và viết hai bức thư, một cho ba mẹ và một bức cho Khánh Linh. Nhạt nhòa trong nước mắt, anh viết cho ba mẹ những dòng tâm sự từ trong trái tim mình:
“Ba mẹ thân mến,
Con tạ ơn Thiên Chúa vì qua ba mẹ con lãnh nhận hồng ân sự sống, và quý giá biết bao, chính ba mẹ đã đưa con đến thánh đường để con được lãnh nhận hồng ân đức tin, trở nên con Thiên Chúa, và gia nhập Dân Thánh. Con thật xúc động, vì công lao sinh thành và dưỡng dục của ba mẹ dành cho con cao sâu như trời bể. Tuy nhiên, con cũng rất ân hận vì đã nhiều lần làm cho ba mẹ buồn lòng. Xin ba mẹ thứ lỗi cho con. Thưa ba mẹ, con vẫn mong ba mẹ mở lòng quảng đại cho con đáp lại ơn gọi mà Thiên Chúa đã gieo vào lòng con tự đời đời. Con biết, đi vào con đường hẹp này, con phải từ bỏ mình vác thập giá hàng ngày theo Chúa, con cũng không biết phía trước con đường đó ra sao. Liệu con có đi hết được chặng đường theo Chúa, có đứt gánh giữa đường như một số người vẫn thường lo lắng không? Nhưng thưa ba mẹ, trong cầu nguyện, với ân sủng của Chúa Thánh Thần, con xác tín rằng: con có là gì cũng là nhờ ơn Chúa. Ơn gọi tu trì hay ơn gọi sống đời hôn nhân đều khởi nguồn từ tình yêu của Thiên Chúa. Tuy nhiên, con đường dâng hiến giúp con có thể thanh thoát hơn, không bị chị phối bởi tiền tài, danh vọng, để con có thể toàn tâm toàn ý lo việc rao giảng Tin Mừng. Thưa ba, ba có thể không nhận con trong lúc ba giận dữ, nhưng con biết trong tim ba luôn bao dung, luôn dành cho con tình yêu lớn hơn tất cả. Ba hãy tự hào về gia đình mình được Chúa thương gieo hạt giống ơn gọi, vì hồng ân Tận hiến là ơn vô giá, không phải gia đình nào cũng có. Vật chất, tiền tài, danh vọng sẽ qua đi, chỉ có tình yêu mới tồn tại mãi. Ba hãy cùng con tạ ơn Thiên Chúa vì Ngài đã mạc khải cho con nhận ra giá trị của Chân – Thiện – Mỹ đích thực. Lời cuối cùng, con mãi luôn cầu nguyện, xin Chúa chúc lành và gìn giữ ba mẹ trong ân sủng và bình an”.
Thuận Hòa, 15/10/1976
Con của ba mẹ
Đaminh Hoàng Minh Chí
Viết xong những tâm tình cho ba mẹ, Minh Chí nghĩ về Khánh Linh. Hình ảnh của cô trong bữa tiệc cách đây hai tuần làm anh khổ tâm. Anh không ngờ tình yêu Khánh Linh dành cho anh sâu đậm dường ấy. Anh cảm thấy mình có lỗi với cô, khi đã không nói rõ cho cô về chọn lựa ơn gọi của mình ngay từ đầu. Đã gần sáng, anh lấy một tờ giấy khác, và viết cho cô những cảm nghĩ của mình:
Khánh Linh mến!
Anh cảm ơn em đã dành cho anh tình cảm thật trân quý. Anh không nghĩ anh xứng đáng để được em yêu đến vậy. Em là một người con gái tốt, nhưng anh xin lỗi em, anh chỉ quý và trân trọng em như một người em gái, chưa khi nào anh nghĩ đến một tình yêu đôi lứa đối với em, mặc dầu anh cũng có một trái tim bằng thịt, và thú thực, cũng đôi lần, anh đã rung động vì biết được tình cảm của em dành cho anh.
Khánh Linh mến!
Anh muốn chia sẻ cho em về một kỷ niệm rất đẹp khi anh học ở Paris. Mỗi cuối tuần anh đều dành thời gian để đi lễ ở nhà thờ Notre Dame, một nhà thờ rất đẹp và cổ kính, là biểu tượng tinh thần của người dân Pháp được xây dựng năm 1160. Dịp hè nào cũng vậy, anh đều đăng ký tham gia làm thiện nguyện ở các trung tâm hành hương lớn của nước Pháp: Đức Mẹ Lộ Đức, trung tâm hành hương thánh Gioan Vianey, đặc biệt là nhà dòng Carmel, nơi thánh Têrêsa Hài Đồng đã tu và an nghỉ. Những mùa hè đó, anh thấy là thời gian ý nghĩa nhất của một cuộc đời, hồn tông đồ, nhiệt tâm truyền giáo lớn dần trong anh từ đó. Anh đã đọc rất nhiều các tác phẩm, nhật ký truyền giáo của các nhà thừa sai thuộc Hội truyền giáo Paris, và cảm kích trước tinh thần quảng đại của các ngài. Em biết không? Các ngài đã từ bỏ một lối sống tiện nghi, giàu có của đất nước văn minh để đến với các dân tộc Á Châu, đặc biệt là mảnh đất Con Rồng Cháu Tiên. Anh em mình nợ các ngài một món nợ vô giá, bởi lẽ các ngài đã hy sinh tính mạng để gieo vãi hạt giống đức tin cho quê hương Việt Nam chúng ta.
Khánh Linh ơi! Hãy hiểu cho anh vì Thầy Giêsu đã đi trước, Ngài đã cất tiếng gọi anh, đặt để cho cuộc đời anh một sứ mạng và anh muốn trở thành một tông đồ truyền giáo. Mến chúc em luôn mạnh khỏe, anh sẽ cầu nguyện, xin Chúa ban cho em một người bạn đời thật xứng đáng, đem lại cho em hạnh phúc. Xin em cũng cầu nguyện cho anh, bởi vì anh cũng đi theo Chúa, từ con số không, dò dẫm và tiến bước, xin em cầu nguyện để anh có đủ can đảm, đủ quyết tâm từ bỏ để bước vào đời dâng hiến trong an vui và hạnh phúc.
Cuối thư, anh chúc em luôn mạnh khỏe, công tác thật tốt và luôn vui vẻ yêu đời như em thuở trước.
Thân ái chào Khánh Linh!
Thuận Hòa, 15/10/1976
Anh
Đaminh Hoàng Minh Chí
Dứt thư, Minh Chí cảm thấy mệt mỏi, anh cảm thấy sức nặng vô hình đè nặng lên vai anh, nhưng quyết tâm truyền giáo vẫn sôi sục trong anh, không khó khăn nào khiến đôi chân anh chùn bước.
Tờ mờ sáng, bà Song Vĩnh gõ cửa phòng Minh Chí. Mở cửa, anh thấy khóe mắt mẹ đỏ hoe, khuôn mặt buồn rầu và mệt mỏi vì cả đêm không ngủ. Anh ôm mẹ nghẹn ngào. Bà Song Vĩnh cũng không cầm nổi nước mắt. Bà nói nhẹ nhàng với anh: “Con hãy đi theo tiếng gọi của trời cao. Mẹ yêu con bất kể con sẽ như thế nào”. Rồi bà trao cho anh tấm hình Mẹ Hằng Cứu giúp là kỷ vật của bà ngoại đưa cho bà khi bà thành hôn. Bà Vĩnh nói: “Xin Mẹ Maria luôn chở che con, thêm cả phần của mẹ nữa.” Nỗi xúc động nơi hai mẹ con lại được đẩy lên cao trào. Bà Vinh đã chuẩn bị cho anh một chút điểm tâm sáng vì bà biết anh sẽ phải lên đường từ sớm. Dùng bữa mà anh cảm thấy bị ứ nghẹn trong miệng, anh không thể nuốt được vì bao nỗi niềm chất chứa trong anh. Anh không thấy ba đâu, lẽ nào ba không dậy để tạm biệt anh.
Sáu giờ sáng ngày 16-10-1976, Minh Chí đeo chiếc balô nhỏ gọn với mấy bộ quần áo và giấy tờ như cha giám đốc Tiểu chủng viện căn dặn trong giấy thông báo. Anh đi bộ ra đầu làng để đón xe khách. Trời bỗng đổ mưa như trút nước, nước mưa hòa lẫn trong dòng nước mắt mặn chát chảy ngược vào trái tim anh. Ông Song Vĩnh cả đêm cũng không sao chợp mắt được. Ông biết bà Song Vĩnh vào phòng gặp con, nhưng bản tính cố chấp của ông khiến ông nhất định không gặp con trước khi con lên đường. Khi Minh Chí ra khỏi cổng, ông mới lặng lẽ đi ra, nhìn con… Lòng ông cũng thổn thức, ông cũng xót xa và ân hận vì những lời gì đã nói trước đại gia đình. Mắt ông cũng nhạt nhòa dưới cơn mưa nặng hạt, ông đứng dưới trời mưa cho tới khi bóng của Minh Chí vụt khỏi tầm mắt.
Đôi chân Minh Chí vẫn rảo bước, cho dù lòng có trĩu nặng, cho dù còn biết bao ngổn ngang chưa thể giải quyết cho thỏa lòng. Anh vẫn xác tín và dấn bước. Trong trái tim anh lúc này vang lên lời bài hát: “Đẹp thay bước chân người Loan báo Tin Mừng”:
“Đẹp thay bước chân người đi loan báo Tin Mừng.
Người đã lên đường tiến vào giữa lòng thế giới.
Trời xanh bao la gió cao (í a) lồng lộng.
Ngại chi sương gió sá gì gian khổ đường xa.”
______________________________________________
Nguồn: Ra khơi, số 29 bộ mới – 01/11/2023
ĐCV Đức Mẹ Vô Nhiễm Bùi Chu