Marina – Tác giả Đinh Thành Trung | Tuyển tập Truyện Ngắn Đất Mới 2020
Marina
ĐINH THÀNH TRUNG
Tây Hồ, Hà Nội

Đã bao giờ em đến vùng biển này chưa Marina? Biển quê anh nghèo lắm. Thuyền thúng. Cá cơm. Em mà ăn mắm cái chắc sẽ bịt mũi, chu môi kinh hãi nhỉ. Cũng phải thôi bởi em là con nhà quyền quý. Hằng ngày, em được bưng lên ly rượu vang thượng hạng Marsala của Sicilia. Anh nhìn thấy em rõ lắm. Em lơ đãng đưa ngón tay mươn mướt, thơm tho cầm nĩa xắn vài sợi mỳ ống thơm ngon, rồi lim dim mắt thích thú với thứ mĩ vị anh không thể tưởng tượng.
Một ngày của tôi. Cầu nguyện. Nói chuyện với Marina. Tôi chưa quên lời dặn của cha Giuseppe hôm trước khi ông dành hằng giờ nghe tôi xưng tội. “Con không thể sống mãi. Khi con về với Đức Ngài, liệu ký ức trong con sẽ trở thành thứ gì?”. Tôi không hiểu hết ý nghĩa trong những lời dạy ngọt ngào ấy. Tôi vẫn bám theo bóng hình xa xưa, bóng hình tồn tại với riêng mình tôi, hoặc có thể là một ai khác.
Marina thường bận một chiếc váy dài trắng. Cô ấy dường như không quan tâm đến thời gian. Thế kỷ hai mốt đối với em chắc cũng như thời phục hưng hay trung cổ. Em đến làng chài nghèo xơ xác này làm chi? Cũng như tôi chăng, khi em cũng mường tượng ra bóng hình ai tồn tại trong u hoài xa vắng?
Mùa biển động cũng dần tới. Xóm chài phơi lưới, buộc gỗ. Kiểu gì cũng phải ra khơi. Mây bay nhanh. Mây tách thể. Trên kia chẳng rõ hình trái chuối hay quả lê. Marina lại trong chiếc váy trắng dài tính tươm, cất bước nhè nhẹ trên bãi biển. Khoan đã, là chiếc váy khác hôm qua. Cách sắp xếp của viền ren hôm nay khác hoàn toàn, đan xen liên lục gợn như sóng. Người thợ may nào tinh tế đến vậy, mỗi ngày một kiểu hoa văn trên váy trắng. Sắc hoàng hôn bạc dần, rồi biến thành máu xám. Tôi không thích bóng tối dù đã sống với nó quá lâu. Nó để lại cho tôi vị đắng ngoét của một cuộc đời thất bại.
Cũng chỉ vậy thôi, bên trong những nỗi cô đơn đang dữ dội giằng xé, em xuất hiện, đem lại cho tôi chút dịu ngọt của tình yêu. Em ngơ ngác trước sự nghiệt ngã của thiên nhiên, ngẩn ngơ trước vẻ hèn kém của hòn đảo xa xôi này. Mùa đông đã tới. Mùa nước nổi như thần biển cả tạo ra vùng nước mênh mông, nó sẽ tách biệt với đất liền, trở thành một pháo đài tự nhiên nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Hôm nay, tôi lại đến xưng tội với cha Giuseppe. Cả ngày tôi chỉ ngắm Marina trong bộ đồ trắng. Cô gái từ Italy tóc vàng nắng, mắt xanh trời hút hồn tôi, níu tôi nấn ná mãi không lên nổi thuyền. Xóm chài chỉ có mỗi mấy chiếc ghe nhỏ, không đủ để sơ tán mỗi khi hòn đảo làm bạn với thủy thần. Dân co cụm trong chút đất liền bé nhỏ giữa biển nước. Lúc đó, chỉ có Chúa làm bạn với ta. Ngài che chở chúng ta, dẫn dắt ta thoát khỏi kiêp nạn trùng trùng điệp điệp. Ồ cha Giuseppe, làm như con tin ấy. Con đã xưng tội với cha, nhưng đó chỉ là phẫn uất khi còn không thể với tới thứ con mong muốn. Cha ra đây để truyền đạo. Cha đem tư tưởng của phương Tây xa xôi, mong được cái làng chài biệt lập, nghèo xơ xác này đón nhận? Cha thật quá ảo tưởng cha à, dù cha đã trả chúng con tiền bạc suốt mấy năm ròng để chở nguyên liệu vào đảo. Con chỉ tìm sự bình yên nho nhỏ mà thôi. Tôi cũng chỉ biết nhìn cha ân cần xoa đầu mấy đứa trẻ. Nụ cười đó của cha thật hư vô, thật khó lý giải.
Mùa mưa đã đến. Marina bỗng nhiên chuyển sang mặc váy ngắn. Cha Giuseppe giải thích em mặc thế để bùn đất không làm bẩn chiếc váy trắng tinh tươm. Biển động hơn mọi ngày. Sấm chớp kéo đến. Tai tôi ù đi. Con đường duy nhất tiến ra bờ biển bỗng ngắn lại, tầm nhìn của tôi bị thu hẹp. Con đường bé như con hẻm hun hút trong thị trấn đất liền. Marina đang đứng kia, đang cười với tôi bỗng tan biến vào hư ảo. Lạnh. Sao mà lạnh thế. Gió rét từ đâu thổi tới vù vù. Chiếc váy dài phất phơ trong gió. Tôi lục túi, lấy ra gói thuốc cha Giuseppe đưa tôi lúc sáng hút lấy hút để. Kia rồi, Marina hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi dụi mắt hai ba lần. Marina lại gần, lần đầu tiên nói chuyện với tôi. Sống ở đây lâu như thế, nhưng tại sao bây giờ em mới mở lời. Những lời đầy hận thù oán trách. Những lời đầy thống khổ lầm than. Em chỉ con cá tươi rói vừa được tôi bắt lên từ biển. Tôi nướng cá cho em, khói xám bàng bạc. Em chỉ đưa con cá lên hít hà ra chiều sung sướng nhưng không ăn. Em lung linh mờ ảo nhưng em thực sự tồn tại. Vậy là tôi đã không lầm. Tôi chẳng phải điên như người làng vẫn rỉ tai, vẫn hăm dọa con cái khi chúng đến gần. Tôi mời em về nhà. Nhà tôi nhỏ lắm, chỉ được ghép bằng những cây tre thuần khiết. Tre của cha Giuseppe đấy. Ông đã cho tôi tất cả, thế em có quan hệ thế nào với ông ấy? Em chỉ cười, rồi đặt tay lên trái tim mình. Mái tóc vàng của em lơ thơ trước những cơn gió biển mằn mặn. Em đưa tay vuốt tóc. Tóc em bay trong lửa. Mắt em như tỏa sáng. Thứ ánh sáng xanh kỳ diệu trong không gian vàng chói. Lửa tình, mắt tình. Tại sao tôi không chạm được vào em? Tại sao em lại hư vô như thế? Em là ai, em nói đi? Tôi cố đưa tay tìm hơi ấm. Tay tôi chạm vào hư ảo. Tôi nhao người, định ôm lấy, định vuốt lên mái tóc vàng đẹp đẽ kia, định nhìn thật sâu vào cặp mắt xanh huyền bí. Đón chờ tôi chỉ là hơi ấm của lửa, là không khí khét lẹt của củi, tanh tao của cá tôm. Marina đứng dậy đi quanh nhà, bước chân lướt như gió, như bay. Lát sau, em dừng lại, mỉm cười với tôi. Không phải cố sức đâu anh. Em từ lâu đã là cơn gió bên anh. Em ở đây nhưng lại không phải ở đây. Em tồn tại nếu anh nghĩ em tồn tại. Anh khao khát được chạm vào em, được ôm em phải không? Phải, anh mong được chạm vào em hằng ngày, hai chúng ta sẽ trao nhau hơi ấm của tình yêu. Vậy anh sẽ phải trả giá đắt đấy, anh có chịu không? Giá gì anh cũng chấp nhận. Em đến bên tôi. Em ập vào gần tôi. Tôi và em hòa làm một. Marina đột ngột cởi bung chiếc váy trắng của mình. Từ hỗn loạn, tôi rùng mình sợ hãi. Một thân hình xương xẩu. Mái tóc vàng óng dài mượt biến đâu mất, chỉ còn cái đầu lâu. Miệng đâu mất, môi đâu mất, hai hàm răng trắng bóng đều tăm tắp không vết gợn của thời gian bỗng rạn nứt, chắp vá. Bàn tay mềm mại, rồi đôi chân thon dài giờ đây lủng lẳng tám mảnh xương khô, được gắn với nhau bằng sức mạnh thần bí nào đó. Tôi đứng chết trân, mặt trắng bệch. Mắt tôi hoa đi, đầu nặng dần. Tôi cố lúc lắc đầu để trấn tĩnh, mắt vẫn cố nhìn thẳng vào bộ xương. Marina, không, bộ xương đưa cánh tay xương xẩu của mình chạm vào mặt tôi. Một luồng hơi lạnh từ khúc xương tỏa ra, khiến môi tôi tê buốt, mặt tôi như bị đóng băng. Khí lạnh lan dần xuống vai, xuống ngực, lan đến đâu tôi tê dại đến đấy.
Tôi vùng chạy. Trời tối đen. Biển hôm nay không có sao, chỉ có ánh trăng bị che khuất cố tỏa ra vài tia sáng mờ ảo. tôi chạy mãi, chạy mải miết đến nhà thờ. Cha! Thế là thế nào? Tôi đập cửa, gọi mãi. Không có ai trả lời. Tôi hoảng loạn, vòng ra cửa sau. Linh mục đã chờ tôi ở đó với bộ áo chùng đen quen thuộc. Trên cổ cha vẫn có cây thánh giá, biểu tượng thiêng liêng của miền tin cha mang đến. Tay cha cầm cây nến, thứ soi sáng và phán xét cho những con đường sai trái. Cha trả lời đi, Marina là thứ gì? Cha Giuseppe chỉ lặng im, đưa tay làm dấu thánh. Tôi đưa hai tay bám lấy vai cha lay mạnh. Người đàn ông không khóc, chỉ chảy nước mắt đưa tôi cây nến rồi trở vào trong. Cha ngoái lại, nói với tôi: sự thật có thể không cần biết, chỉ cần biết nó có tồn tại.
Tôi quay trở lại nhà. Marina vẫn ngồi đó. Khô lâu không có mắt, mắt cũng không còn xanh. Cô ấy vẫn đợi tôi, dù dưới lốt một bộ xương. Còn tôi, tôi có thể yêu một bộ xương? Tôi cay đắng tự hỏi rồi tự trả lời. Tôi vẫn nhìn bộ xương ấy. Từ khi bỏ chiếc váy ra, cô ấy không giữ lại được nhân dạng ban đầu khi còn sống. Sao cô ấy làm vậy? Chẳng phải vì tình yêu sao? Con người vốn cũng chỉ là da thịt được đắp trên xương khô. Tôi nhớ đến câu chuyện cha Giuseppe kể, rằng Thiên Chúa dùng thần khí biến những bộ xương Ixrael thành lại hình người. Những bộ xương được Người tuyên sấm, được trở lại làm người, được sống một cuộc sống với quê hương hằng mong ước. Biển động. Tòa thành nước dần được dâng lên. Sấm chớp bắt đầu thể hiện cơn giận dữ của thiên nhiên. Hòn đảo như bộ xương được trải thịt, bọc da. Đảo hay người, cũng chỉ là một phần của hành tinh, và hành tinh cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc vũ trụ bao la.
Marina chợt gọi tôi. Thời gian tồn tại của em đã sắp hết. Em đã không còn sức mạnh bảo vệ, sắp tan biến vào khoảng không vô định. Tôi đến gần em. Tôi ôm chặt bộ xương cứng. Bộ xương lạnh ngắt. Không mắt, không môi, không hởi thở. Chỉ còn lại một cảm xúc vô ưu. Hơi lạnh từ Marina lan tỏa dần trong tôi, xuyên vào thịt, vào gan. Tôi trống trỗng, mất đi cảm giác. Đời tôi lênh đênh sóng biển. Biết đâu lúc nào đó tôi sẽ biến mất giữa biển khơi, nằm trong bụng cá. Còn em? Em tồn tại hay không tồn tại? Tình yêu của em có thực sự tồn tại? Sét đánh xuống. Mái lá rung lên. Ngọn nến le lói vụt tắt. Em vỡ tan tành. Em tan biến. Chỉ còn tôi một mình trong đêm tối.
Đã bốn năm trôi qua từ lúc cha Giuseppe bị bắt. Ông ấy đâu phải cha thật. Hòn đảo biệt lập này là nơi ẩn náu không thể nào tốt hơn của ông trùm thuốc phiện khét tiếng đến từ Italy xa xôi. Sau thời gian dài điều trị chứng rối loạn, tôi được trở về nhà. Tôi lơ đễnh châm một điếu thuốc, thứ xa xỉ cuối cùng còn sót lại. Cảm xúc trong tôi lúc này thật hỗn loạn. Giận ông ta? Tội nghiệp ông ta? Không, nó chẳng là gì hết. Ảo ảnh giữ cho tôi sống, nhưng ảo ảnh cũng giết chết tôi. Tôi đưa mắt nhìn ra biển. Trong làn khói mờ ảo, chẳng thấy thiếu nữ tóc vàng, mắt xanh nào đứng đó, cũng chẳng thấy khô lâu với hàn băng lan tỏa.
Một ngày mới lại bắt đầu. Tôi cầm chắc tay lái, đưa thuyền ra khơi…Đức Chúa sẽ mãi bên tôi.
———————————–