Truyện dài: TIẾNG KÊU | Chương Mười Hai
Truyện dài: TIẾNG KÊU | Chương Mười Hai
Tác giả: Song Nguyễn
12.
Tình hình để tượng và bỏ tượng mỗi lúc một phức tạp. Số người hành hương cứ mỗi lúc một gia tăng, nhiều người được ơn lành. Nhưng càng đông người hành hương thì ảnh hưởng tôn giáo càng bị đe dọa. Không thiếu người hành hương nhờ đó đã theo đạo Công Giáo.
Giữa lúc giằng co như vậy thì xảy ra việc bà Ba Hưởng qua đời. Các viên chức tôn giáo đã ra quyết định chôn cất mà không cần hỏi ý kiến gia đình. Một đàng họ buộc ông Ba Hưởng phải bỏ tượng đi để họ lấy mặt bằng tổ chức lễ an táng cho bà theo nghi thức Phật tử; đàng khác phải ngăn chặn khách hành hương với lý do là nhà có tang. Lúc đầu cũng có một vài vụ lộn xộn, nhưng bên an ninh địa phương cũng đứng về phía các viên chức tôn giáo.
Trước áp lực quá lớn của các viên chức tôn giáo, ông Ba Hưởng thật bối rối chẳng biết phải làm sao; còn Thạch Hải thì vội báo cho Thiên Thanh tình hình này. Thiên Thanh liền báo tin cho Cha Phương Bảo.
Cha Phương Bảo đang có ý định trả tượng về nơi xuất phát. Được tin Thiên Thanh báo khẩn, Cha Phương Bảo lấy xe đi ngay.
Xe đưa Cha Phương Bảo đi gần tới nhà tang thì bị chặn lại để tra hỏi, may mà Thiên Thanh đã báo trước với Thạch Hải nên xe mới được vào.
Tới nơi đã thấy một đoàn người, chắc không phải nhà hiếu, đang trao đổi gì đó với ông Ba Hưởng và Thạch Hải. Thấy Thiên Thanh đến, Thạch Hải ra đón. Nhìn Thạch Hải bơ phờ mệt mỏi, Thiên Thanh lên tiếng:
– Xin chia buồn với anh vì mẹ anh mất. Có chuyện gì khác không mà thấy anh có vẻ căng thẳng quá vậy?
Thạch Hải trả lời:
– Họ quần cha con tôi muốn điên lên. Họ cứ khăng khăng đòi chúng tôi trả tượng về chỗ đã vớt và ngăn cản không cho người ta viếng. Cha con tôi không chịu, họ đe dọa sẽ xử lý tượng và người…
Thiên Thanh hỏi lại Thạch Hải:
– Thế ba anh và anh tính thế nào?
– Họ quá áp lực, nhưng đưa tượng về chỗ cũ thì chúng tôi không làm. Họ trách móc và đổ thừa vì chúng tôi đem tượng về nhà nên thần Phật phạt mẹ tôi phải chết, nên cha con chúng tôi phải chịu trách nhiệm việc đó và họ nói không được để tượng ở lại vì sợ thần sẽ phạt cả xóm phải tai họa.
– Tai họa hay được hưởng bao nhiêu phúc lộc của tượng? – Thiên Thanh hỏi.
– Thì đây là lý của người không có cảm tình với đạo Công Giáo và chuyên trục lợi thôi.
Thiên Thanh hỏi tiếp:
– Ba anh và anh không chịu bỏ tượng, vậy bây giờ để lại hay tính làm sao?
– Họ yêu cầu chúng tôi: nếu không đem tượng trả về sông thì trao tượng lại cho một nhà thờ Công Giáo nào đó. Có mấy người ở một xứ đạo nào đó mới đến còn đang trao đổi với ba tôi…
Thiên Thanh vừa nghe nói mấy người đứng đó là bổn đạo nhà thờ Akreiy Kasatv (huyện L-vi-em, tỉnh Kandal-Phnom Penh), nàng tiến lại chỗ Cha Phương Bảo đang đứng với bà Thiên Phước theo dõi Thiên Thanh trao đổi với ông Ba và Thạch Hải, quan sát và lượng định tình hình. Thiên Thanh tiến lại gần Cha, nàng nói nhỏ:
– Thưa Cha, mấy người bổn đạo ở nhà thờ Akreiy Kasatv được mời đến mang tượng đi.
Cha Phương Bảo rời chỗ đứng, đi theo Thiên Thanh, ngài nói:
– Để Cha gặp và trao đổi với gia chủ và anh em bổn đạo nhà thờ Akreiy Kasatv.
Đến gặp ông Ba Hưởng, Cha Phương Bảo làm một cử chỉ mà chẳng những Thiên Thanh mà mọi người có mặt ở đó điều bỡ ngỡ: sau khi cúi chào ông Ba Hưởng và tang quyến, Cha xin ông Ba Hưởng và tang quyến cho Cha được xá nhang bà Ba Hưởng. Cha nói:
– Xin bác cho tôi và mọi người ở đây xá bà một lạy.
Vái hương xong, Cha ra ngoài để trao đổi với tang quyến. Vì lần đầu Cha mới đặt chân đến vùng đất này, nên Thiên Thanh phải giới thiệu:
– Cháu xin giới thiệu với bác và anh Hải: đây là Cha Phương Bảo, Cha tinh thần của cháu, còn đây là mẹ của cháu, đã có lần đã gặp bác, còn cháu thì chắc bác còn nhớ…
Ông Ba ngước nhìn mọi người với vẻ thiện cảm, ông nói:
– Rất hân hạnh được gặp quý vị.
Cha Phương Bảo tiếp lời:
– Thưa bác, khi nghe anh Hải báo tin bác gái qua đời đột ngột, chúng tôi sang để tiễn biệt bác, xá hương cầu siêu cho bác và xin gởi bác một chút lễ mọn để chia sẻ với bác và gia đình.
Bà Thiên Phước mở bóp ví lấy ra một phong bì dầy đưa cho Thiên Thanh đặt vào đĩa trao cho ông Ba Hưởng.
Sau mấy lời thăm hỏi về bệnh tình của bà Ba, Cha đi ngay vào vấn đề, Cha nói:
– Tôi nghe anh Thạch Hải cho biết: sự hiện diện của bức tượng của người Công Giáo chúng tôi ở nhà ông Ba thì không thuận lợi cho ông, nhất là trong dịp này?
Ông Ba Hưởng thở dài nói:
– Chúng tôi bối rối, khó xử quá. Tôi và thằng út nhỏ quá không đủ sức chống lại được…
– Bác cứ yên tâm – Cha Phương Bảo tiếp lời – Bác có bằng lòng trao tượng này cho chúng tôi không?
– Hình như họ đã sắp xếp trao tượng này cho đồng bào Giáo xứ nào ở Campuchia rồi và họ đang đợi lấy; nhưng cháu út nhà tôi không chịu và đang còn trao đổi gì đấy. Họ đòi giải quyết vấn đề sớm để họ còn tổ chức lễ cầu siêu cho bà nhà tôi.
Cha Phương Bảo trấn an ông Ba:
– Ông Ba đồng ý trao tượng cho chúng tôi là được rồi, còn ai nhận tượng thì chúng tôi sẽ dàn xếp.
Cha Phương Bảo đến gặp mấy anh em Công Giáo được mời đến để đưa tượng đi. Họ là quý chức trong Ban hành giáo nhà thờ Akreiy Kasatv, tỉnh Kandal, Phnom Penh. Trao đổi với ông Ba. họ đã biết Cha đây là Cha sở Russeykeo ở Việt Nam, dù vậy, Cha cũng giới thiệu:
– Có lẽ nhiều anh chị em chưa biết tôi. Tôi là Cha xứ Russeykeo Việt kiều Campuchia tại Việt Nam. Trước năm 1970 chúng tôi thuộc họ đạo Russeykeo ở phía bắc Phnom Penh. Chúng tôi hồi hương năm 1970. Chúng tôi cũng biết thời Polpot, Giáo hội không còn gì. Hiện anh em đang ở Bãi Cải cũng không cách xa Russeykeo ngày xưa bao nhiêu. Chúng tôi cũng được biết năm 2008 Bãi Cải đã vớt được tượng Đức Mẹ Lên Trời. Nay chúng tôi được tin cậu Thạch Hải cho biết giới chức tôn giáo ở đây muốn gia đình ông phải đưa tượng Đức Mẹ đi nơi khác và họ đã báo cho Giáo xứ của quý chức đến đưa tượng đi?
Quý chức Ban hành giáo Giáo xứ Akreiy Kasatv nghe Cha Phương Bảo nói vậy thì rất mừng, vì gặp được đồng hương, lại là người đã sống ở Campuchia, người cũng hiểu rõ về họ. Họ nắm tay Cha Phương Bảo chào hỏi và nói với Cha, đúng là các chức sắc ở đây đã mời họ đến để đưa tượng đi.
Cha Phương Bảo cũng rất vui. Ngài nói tiếp:
– Thưa quý chức, chúng tôi đây, có cả bà Thiên Phước và cô Thiên Thanh đã được Đức Mẹ ban ơn lành một cách đặc biệt, nên muốn xin thỉnh Đức Mẹ về…
Nghe Cha Phương Bảo nói tượng Đức Mẹ đã làm phép lạ chữa bệnh cho một cô gái bằng xương bằng thịt đang đứng bên họ và khi trao đổi với gia đình ông Ba Hưởng để xin đem tượng về, họ cũng được nghe nói Đức Mẹ đã chữa bệnh cho chính ông Ba Hưởng đang thập tử nhất sinh và nhiều người nữa, nên họ nói với Cha:
– Xin Cha cho chúng con rước tượng về Giáo xứ để chúng con cũng được nhờ…
Cha Phương Bảo thân thiện trả lời:
– Điều anh chị em đề nghị rất tốt, nhưng chúng tôi xin đem tượng về không phải để giữ lại, mà sẽ tìm hiểu nguyên gốc của tượng.
Cha giải thích:
– Như anh chị em vừa mắt thấy tai nghe việc Chúa đã làm qua Đức Mẹ, nhưng nguyên nhân nào người ta đã bỏ Đức Mẹ trôi sông, chắc chắn sẽ rất bí ẩn, rồi chuyện tượng trôi giạt đến đây và cả hai tượng đều do anh em lương dân phát hiện và đều được hưởng phép lạ. Qua các sự kiện này, Đức Mẹ muốn nói gì với chúng ta?
Anh chị em hãy cầu nguyện cho chúng tôi, để chúng tôi làm sáng tỏ ý muốn của Chúa và Đức Mẹ cho thời đại của chúng ta hôm nay.
Sau đó, chúng tôi sẽ trả lại tượng gốc cho anh chị em. Chỉ xin giữ tượng sao để tôn kính theo sự soi sáng của ý Chúa và Đức Mẹ tại Việt Nam.