Truyện Dài: ĐẤT MỚI 2| CHƯƠNG 13
Truyện Dài: ĐẤT MỚI 2| CHƯƠNG 13
Tác giả: Song Nguyễn
Hai giờ chiều, Trưởng Tuất và ban hành giáo đã có mặt ở phòng khách Tòa Giám Mục. Cha Văn Phòng đã có mặt tại đó. Mọi người đứng lên khi thấy Đức Cha bước vào. Ngài thân ái bắt tay và mời mọi người ngồi. Minh Nguyệt theo sau Đức Cha, tay cầm một xấp giấy tờ, cô cúi chào cha Lê Trần Đức và ban hành giáo. Đức Cha chỉ chỗ mời cô ngồi đối diện với ban hành giáo. Cô đặt xấp giấy xuống bàn, nét mặt rạng rỡ như mới có một nguồn vui lớn, khiến Trưởng Tuất cảm thấy an tâm.
Đức Cha giới thiệu cô với ban hành giáo:
– Đây là cô Minh Nguyệt rất quen thuộc với ban hành giáo, nhất là ông Trưởng. Ông Trưởng thấy cô hôm nay có dễ thương không?
Rồi để ông Trưởng không kịp trả lời, Đức Cha nói luôn:
– Như Đức Cha và cha Văn Phòng đã nói với quý ông sáng nay, cô Minh Nguyệt là một ân nhân lớn của giáo xứ. Hôm trước, cô đã trình bày với cha về đề án trao đổi có lợi cho giáo xứ. Hôm nay, cha hẹn cô tới đây vì cha nghĩ là cô nên trực tiếp trình bày với quý ông. Vậy cha để cô Minh Nguyệt và cha Văn Phòng trao đổi với quý ông. Rồi Đức Cha tiếp:
– Lát nữa cha sẽ trở lại.
Trưởng Tuất và các ông nhìn nhau, cha Văn Phòng nói ngay:
– Đức Cha đi cầu nguyện, mình cứ làm việc đi, Đức Cha nói lát nữa Ngài sẽ trở lại.
Mọi người đứng dậy để tiễn Đức Cha. Minh Nguyệt cầm xấp giấy, mở trải ra, cô trình bày dự án mặt bằng tổng thể, diện tích, địa lý khu dân cư, khu nhà thờ, nhà xứ, trường học, khu thương mại, đường lớn, đường nhỏ, giếng nước, hồ nước… Kế hoạch được thực hiện từng bước. Cha Lê Trần Đức tiếp lời bằng việc nhấn mạnh đến các nguồn hỗ trợ từ các cơ quan bên ngoài, Tòa Giám Mục, các xứ bạn, các mạnh thường quân thân tín của cha Phương Toàn.
Câu chuyện dần dần được sáng tỏ. Việc chuyển vùng dân cư là một việc làm hợp lý và cần thiết. Đối với dân, việc đó rõ ràng đem lại nhiều lợi ích. Đối với chính quyền, đây cũng là một cơ hội quý giá nhân dịp chính phủ phát động trồng cây gây rừng toàn quốc. Riêng tỉnh nhà, sau khi đã nghiên cứu, thử nghiệm nhiều lần, thấy vùng của giáo xứ không thích hợp cho khu dân cư, môi trường bị ô nhiễm, nguồn nước bị độc hại, là ổ chứa vi trùng sốt rét, chỉ thích hợp với việc trồng rừng. Là nhân viên nhà nước, Minh Nguyệt và Đức Thịnh nắm được cơ hội này, nên đã đề xuất với cấp trên để chuyển đổi khu dân cư.
Để thêm thuyết phục, cha Văn Phòng cũng cho biết là trước đây, cha Phương Toàn cũng đã thấy vùng đất này, cũng muốn cải tạo, nhưng còn nhiều điều kiện chưa vượt qua được, nay mới có cơ hội.
Tiếp lời cha Lê Trần Đức, cô Minh Nguyệt cũng rút trong ví lá thư cha Phương Toàn trả lời cô mới đây và đọc cho các ông nghe vài đoạn.
Nghe mấy đoạn thư của cha Phương Toàn gửi cô Minh Nguyệt, Trưởng Tuất và mấy ông ban hành giáo ngồi im lặng. Thấy tâm tình cha trải bày qua bức thư gửi cho cô, Trưởng Tuất cảm thấy hối hận về thái độ của ông từ trước đến nay đối với cô. Ông và ban hành giáo thấy thương cha và cũng thấy tội nghiệp cô, một người sẵn lòng hy sinh giúp đỡ giáo xứ, lại bị nghi kỵ, hiểu lầm. Nhất là từ sáng đến giờ, Đức Cha rồi cha Văn Phòng luôn nói đến cô như một ân nhân đặc biệt, nên giờ đây, những lời cô trình bày đều được đón nhận với sự trân trọng, mến yêu. Quả thật, “Thương ai thương cả đường đi. Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, nhưng hôm nay mọi sự đã được giải tỏa và mọi người đều vui vẻ.
Cuộc trao đổi được tiếp tục. Lúc này không còn e ngại, các ông trong ban hành giáo nêu những vấn đề, thắc mắc, và cả những dự tính cho tương lai, mà ai cũng cảm thấy là đang trải dài hy vọng trước mắt. Khi Đức Cha trở lại, cha Văn Phòng trình bày tóm tắt mọi việc cho Đức Cha. Đức Cha gật đầu tỏ ý hài lòng. Nhìn mặt Trưởng Tuất tươi cười, Đức Cha thân mật hỏi:
– Sao, bây giờ ông Trưởng Tuất thấy cô Minh Nguyệt có đáng ghét nữa không?
Trưởng Tuất hơi ngượng ngùng, nhưng cũng vui vẻ trả lời:
– Vâng, cô ấy thật dễ thương và đúng là ân nhân, thế mà…
Trưởng Tuất ngập ngừng nói tiếp:
– Vì thế mà trước đây, cha chúng con luôn nói cô là “người nhà”.
Đức Cha kết luận:
– Đã là người nhà rồi, thì Đức Cha đề nghị thế này, mai mốt ông Trưởng và ban hành giáo đến tận hiện trường xem xét, nếu cần, thì Đức Cha cho cha Văn phòng với cô Minh Nguyệt đi cùng. Sự việc thế nào thì báo cho cha ý kiến…
Sau đó, Đức Cha ban phép lành để mọi người ra về.
Những ngày sau đó, Trưởng Tuất, ban hành giáo cùng với cô Minh Nguyệt đến tận hiện trường, xem xét, đo đạc diện tích, địa thế, địa hình, rồi so sánh với họa đồ miêu tả, cân nhắc chuyển đổi cho phù hợp, cho đến khi đã nhất trí. Ban hành giáo dưới sự hướng dẫn và chứng kiến của cha Văn Phòng đã viết đơn lên chính quyền tỉnh, xin chuyển đổi đất định cư và đất trồng rừng theo chương trình của nhà nước.
Thực hiện xong các bước khởi đầu, Trưởng Tuất cùng ban hành giáo trở lại Tòa Giám Mục, báo cáo lên Đức Cha và xin chỉ thị cho những việc cần làm tiếp.
Tiếp đoàn, Đức Cha rất vui. Ngài đã được cha Văn Phòng báo cáo rất đầy đủ chi tiết công việc cũng như phản ứng và tâm tình của từng vị trong ban hành giáo, nên dù các ông chưa báo cáo, ngài đã rõ và cũng biết phải làm gì. Tuy nhiên, để tạo phấn khởi cho các ông, Đức Cha vẫn lắng nghe các ông báo cáo. Kết luận, ngài khen thưởng và khích lệ các ông cố gắng làm tốt hơn nữa. Đức Cha nói với các ông:
– Cha đề nghị với quý ông và giáo xứ, nếu tổ chức tuần chín ngày, cha sẽ cho cha Văn Phòng đến ở với giáo xứ trong những ngày này, cũng là vừa để tạ ơn Chúa, cầu bình an, cầu cho cha xứ sớm trở về giáo xứ. Cuối tuần lễ, cha sẽ xuống thăm giáo xứ và mang quà đến cho chúng con.
Mọi người vỗ tay hoan hỷ, lãnh phép lành của Đức Cha rồi ra về.
Đúng như lời Đức Cha hứa, ngài đã trở lại giáo xứ mang theo một món quà, món quà vô giá, không của cải vật chất nào có thể sánh được đó là chính cha Phương Toàn.
Cha Phương Toàn trông khỏe mạnh, hồng hào, tươi vui, có thể nói, trông còn phong độ hơn cả thời đang dạy học tại Đại Chủng Viện. Đúng là mẫu người mục tử hồi sinh đang chuẩn bị để dẫn đoàn chiên vượt qua thử thách, đang lột xác, lột bỏ những quan niệm ghen ghét đố kỵ nhỏ nhen, để tiến vào vùng Đất Mới đầy hứa hẹn trong tương lai.
Đón Đức Cha và nhận món quà vô giá là vị mục tử hồi sinh, không ai cầm được nước mắt, trong số đó có cả những người khách quí là cô Minh Nguyệt và anh Đức Thịnh, người yêu của cô. Nhưng đó chỉ là những giọt nước mắt vui mừng, bởi vì tiếp theo đó là những tràng pháo tay vang dội như không muốn ngừng.
Trong ngôi nhà thờ mới được sửa chữa lại sau cơn bão Kila, Đức Cha chào thăm giáo dân rồi giới thiệu vị mục tử vừa phục sinh trở về. Đứng trước mặt giáo dân thân yêu, cha Phương Toàn vô cùng cảm động. Cha ngỏ lời với giáo dân với một giọng nói tràn đầy xúc cảm.
Tiếp đó là giờ chầu Thánh Thể tạ ơn, kết thúc tuần cửu nhật. Ra khỏi nhà thờ, giáo dân vây kín Đức Cha và cha Phương Toàn, cha con mừng mừng tủi tủi, tiếng cười tiếng khóc hòa lẫn với nhau, cảm động không diễn tả được. Giữa lúc đó, cha Văn Phòng từ trong nhà thờ rẽ lối bước vào trong vòng vây, cha nói:
– Con mời Đức Cha và cha xứ ghé vào nhà hội để xem mô hình đất “Tân Hữu” của giáo xứ tương lai.
Trưởng Tuất hãnh diện vội vàng thưa:
– Thưa Đức Cha, dự án phần đất mới này do anh chị Minh Nguyệt và Đức Thịnh cùng với ban hành giáo chúng con phác thảo, đã được cha xứ chúng con đặt tên là “Tân Hữu”.
Cha Phương Toàn quay sang nói nhỏ với Đức Cha điều gì đó. Đức Cha nhìn Trưởng Tuất rồi vỗ tay, tiếp theo là một loạt tiếng vỗ tay hưởng ứng.
Nói rồi, Trưởng Tuất mở lối để Đức Cha và quí cha tiến vào nhà hội. Ngang phòng hội là một bức họa mô hình tổng thể thật hoàn chỉnh và tốt đẹp.
Nhìn vào mô hình, Đức Cha thân mật hỏi ông Trưởng:
– Nhà ông trưởng nằm ở chỗ nào?
Trưởng Tuất nhanh nhảu trả lời:
– Theo sự chỉ đạo của cha xứ con: mô hình đã phân chia rõ ràng, những gia đình nào đã đăng ký theo cha, sẽ bắt thăm trúng lô nào ở lô đó. Rồi tùy nhu cầu có thể thương lượng để thay đổi.
Đức Cha hỏi tiếp:
– Giáo dân có đồng ý mô hình phân chia này không?
– Thưa Đức Cha, trong những ngày cầu nguyện vừa qua, cha Văn Phòng đã giải bày, mấy người còn đang lưỡng lự cũng đã đăng ký hết rồi.
– Thế còn những người già yếu neo đơn thì sao?
Trưởng Tuất thưa luôn:
– Chúng con còn đang đợi ý của cha xứ chúng con.
Cha Phương Toàn lên tiếng:
– Giáo dân đồng tâm chuyển đổi là tốt rồi, ai có khả năng thì có thể tự túc, còn ai không có thể thì giáo xứ sẽ lo cho hết, trừ những người muốn di dời đi nơi khác thì thôi.
Trưởng Tuất vội nói:
– Thưa cha, chẳng những không ai di dời đi nơi khác, mà nhiều người ở nơi khác, hoặc trước đây đã di dời đi, nghe chương trình mới này họ cũng xin đăng ký theo, chúng con cũng đang đợi ý cha.
Cha Phương Toàn chỉ vào bản vẽ mô hình, ngài nói:
– Đề nghị với ban đặc trách thêm một số lô nữa phòng hờ vì tôi cũng có một vài chương trình riêng. Còn việc định cư, quí ông cứ để tôi lo.
– Nhưng còn phần đất trồng cây rừng và canh tác thì sao?
Trả lời thắc mắc của Trưởng Tuất, cha nói thêm:
– Phần đất canh tác – nhìn sang phía Minh Nguyệt và Đức Thịnh – tôi sẽ liên hệ để sang lại phần đất tư nhân, còn phần trồng cây rừng còn nhiều lắm mà.
Cuộc trao đổi kéo dài quá trưa. Đức Cha và quí cha cũng cần nghỉ ngơi ăn uống để còn kịp trở lại Tòa Giám Mục.
Kể từ ngày đó cha Phương Toàn lại ngày đêm lo chuẩn bị tâm hồn, sắp xếp công việc để chuyển đổi. Chính quyền đã chấp thuận đơn xin chuyển đổi và cả mô hình sắp xếp của giáo xứ. Tin vui đó đã tạo cho cha Phương Toàn niềm xác tín là công việc Đất Mới sẽ thành công.
Được sự đồng ý của chính quyền, nhất là sự hỗ trợ tối đa của Tòa Giám Mục và các thân hữu của cha, công việc thiết lập các sổ mới tiến triển rất nhịp nhàng.
Đội phá rừng làm việc rất hăng say, cây cối được cưa rồi sắp xếp rất gọn gàng. Chỉ chừng hơn một tháng đã để lộ mặt bằng rất thoáng đẹp.
Tiếp đến là đội “cầu đường” nội địa, làm đường làm lối chia lô đâu vào đó. Chỉ trong vòng ba tháng, mặt bằng đã tạm hoàn thành theo đúng mô hình đã được phác họa và công bố.
Gia đình nào có khả năng, tự túc đi đến phần đất của mình. Những gia đình khó khăn, cha Phương Toàn mượn người, thuê phương tiện để đưa đến đất của họ. Đặc biệt những người nghèo khó neo đơn được ưu đãi hơn.
Khoảng hơn ba tháng, vùng đất mới đã có một sinh hoạt nhộn nhịp. Sau khi tạm ổn định khu dân cư, cha mới tính đến khu nhà trường, trạm xá, chợ, nhà thờ, nhà xứ, nhà giáo lý… Về việc xây dựng nhà thờ và nhà xứ, có sự hỗ trợ đặc biệt của gia đình Minh Nguyệt, họ muốn cộng tác với cha trong việc xây dựng để đánh dấu ngày cả gia đình trở về với Chúa. Gia đình Mỹ Linh cũng muốn góp phần để tạ ơn Chúa cho cha và gia đình. Ngoài ra, các cơ quan ngoại quốc, các ân nhân cũng muốn giúp cha và giáo xứ mới, nên nguồn kinh phí khá dồi dào. Nhờ vậy cha có khả năng xây dựng một ngôi nhà thờ chắc chắn. Mặt khác, nhờ số gỗ khá lớn mà Minh Nguyệt đã trúng thầu sau trận bão Kila, cô đã nhường lại cho nhà thờ, nhà xứ, trường học làm xà, đòn tay, cửa, bàn ghế…
Bắt tay vào công việc xây dựng mới, mọi người đều phấn khởi. Ban hành giáo một lần nữa, mỗi người một việc, nhất là Trưởng Tuất, không lúc nào yên, đi qua đi lại, tới lui liên tục. Lúc này Trưởng Tuất vui tươi niềm nở, không còn la lối, cộc cằn nhăn nhó như hồi trước nữa. Theo nhận định của mọi người, Trưởng Tuất đã lột xác không còn giống con người xưa nữa. Còn chính Trưởng Tuất thường tâm sự với đồng nghiệp, bạn bè:
– Giáo xứ được như hôm nay cũng là hoàn toàn nhờ cha. Cha đúng là mục tử nhân lành hy sinh mạng sống mình vì đoàn chiên. Chẳng những dẫn chiên đến đồng cỏ xanh tươi, vượt qua sa mạc cuộc đời khô cằn với muôn vàn khốn khó, từ nghèo khổ bệnh tật, cục bộ, đến đoàn kết yêu thương, chia sẻ, nhường nhịn nhau… Cứ xem cuộc chuyển đổi vừa rồi đủ thấy.
Nhưng cái quí nhất là hình ảnh cha như người thầy đã giúp chuyển đổi lòng người: từ những người thù ghét trở nên thân thiết và cộng sự, bác ái, quảng đại, dám hy sinh như cha. Những người lúc đầu còn có những tính toán vụ lợi riêng tư cũng đã biến đổi để trở thành người cộng tác chân tình quảng đại. Gia đình Mỹ Linh, gia đình Minh Nguyệt là những bằng chứng sống động, nổi bật.
Một điều đáng kính phục hơn nữa, nguyên trước đây cha Phương Toàn là giáo sư Đại Chủng Viện. Vì chủng viện bị đóng cửa, chủng sinh phải giải tán, các cha giáo phải thay đổi công tác mục vụ tản đi các nơi trong giáo phận. Chính bản thân cha đã tự nguyện đón nhận đoàn chiên “Tân Hữu” này và yêu thương hết lòng, đã cùng đoàn chiên đi vùng kinh tế mới, phải chịu muôn vàn vất vả khổ cực, lăn lộn với con chiên sống chết cùng chiên. Nhưng còn một đoàn chiên lạc lõng bơ vơ nữa, cha cũng một đời tâm huyết không thể nào quên. Đó là các học trò của mình. Các chủng sinh vì hoàn cảnh không tập họp một nơi được, cha vẫn điều hành, hướng dẫn họ từ xa, nên việc học hành, công tác mục vụ… khá chu đáo.
Biết cha muốn làm một chỗ để các chủng sinh có nơi ở, hầu có thể hoàn tất được học trình làm linh mục, mình đã bàn với cô Minh Nguyệt sang lại năm mẫu đất ở gần nhà thờ, để làm các cơ sở chung như chỗ ở của con cái ngài hay nhà trẻ… Rồi có nhiều thanh niên, theo gương cha, dâng mình cho Chúa, trong đó có cả Phương Vũ, cháu cha. Như vậy, thật là niềm hãnh diện cho giáo xứ, niềm vui lớn cho giáo phận, vì có được nhiều linh mục theo mẫu gương cha Phương Toàn.
Cha Phương Toàn, một tấm lòng mục tử nhân lành, yêu Chúa thiết tha, mến yêu Giáo Hội trọn niềm. Cha đã xây dựng nên một Giáo Hội địa phương vững mạnh trong đức tin và lòng mến, trở nên một Giáo Hội chứng nhân sống động trong xã hội hôm nay. Ngài còn là một bậc thầy cao cả vì đã đào tạo cho Giáo Hội được nhiều “thầy cả” như lòng Chúa mong ước, nâng đỡ kêu gọi được nhiều tu sĩ nam nữ dám quảng đại hiến dâng cuộc đời cho Tin Mừng và cho các linh hồn như cha.
Ông tâm sự tiếp: – Gần sáu chục tuổi rồi, ông đã sống, được nghe kể lại về gương sống của các mục tử, lúc này ông mới được thấy tận mắt, được sống gần gũi và hiểu người mục tử nhân lành hy sinh mạng sống vì đoàn chiên như thế nào. Ông thầm cầu xin Chúa cho các linh mục cũng được trở nên giống người mục tử nhân lành đang sống thật với ông như vậy.
Trưởng Tuất đang ngồi ngẫm nghĩ, tay cầm ly nước mà đứa con gái Tư Lung đưa ra mời, chợt nghe tiếng xe chở vật tư vào nhà thờ, ông giật mình ngó ra. Đang định đứng dậy chạy tới thì ông Tư Lung cũng từ công trường chạy về. Ông bước vào tủ lấy cuốn sổ ghi nhận vật tư, rồi cùng ông Trưởng ra công trường.
Ghi nhận vật tư xong, nhìn đống vật tư ngổn ngang, Tư Lung nói với Trưởng Tuất:
– Không biết tiền ở đâu mà “bố” cứ cho đổ vật tư đều đều như vậy. Xứ mình được mỏ vàng!…
Trưởng Tuất nói:
– Còn hơn cả mỏ vàng nữa. Vàng vật chất đâu có mua được vé vào nước trời. Nhờ cha, chẳng những cô Minh Nguyệt và gia đình dâng vàng xây dựng nhà thờ, mà còn gia nhập đạo để vào nước trời.
Tư Lung vỗ vai ông Trưởng Tuất khoái chí nói:
– Ông Trưởng nhận xét tinh tế quá…
Sau khi ổn định khu dân cư. Cha con bắt tay vào việc xây dựng các cơ sở chính yếu: nhà trẻ, trạm xá, chợ và nhất là nhà thờ. Cạnh nhà thờ, cha Phương Toàn không quên làm một núi đá, với tượng đài Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa, Đấng không ngừng bảo trợ cha trong suốt đời linh mục của cha.
Lần này cha Phương Toàn chuẩn bị cẩn thận hơn vì Chúa đã ban cho cha và giáo xứ quá nhiều ơn lành, cha được ơn phục sinh, giáo xứ đổi mới. Các người cộng sự, từ Trưởng Tuất đến các thành viên trong ban hành giáo, đã được thay đổi hoàn toàn, và như vậy, cha cần phải đền ơn Chúa sao cho cân xứng.
Quả thật, lịch sử lại sang trang. “Đất Mới Tân Hữu” được thành hình và lại tiếp tục vươn lên trong niềm tin và hy vọng…
Ôi Giêsu, lòng chúng con mong mỏi
Ngài đổ vào niềm phấn khởi hân hoan
Nhờ thánh sủng chúng con thành người mới
Xin rộng ban phần vinh thắng khải hoàn
(Thánh thi Kinh Sáng, mùa Phục Sinh)