Truyện dài: TIẾNG KÊU | Chương Mười
Truyện dài: TIẾNG KÊU | Chương Mười
Tác giả: Song Nguyễn
10.
Vừa nhìn thấy mẹ con bà Thiên Phước, Cha Phương Bảo ngỡ ngàng như trong mơ. Mặc dù bà Thiên Phước đã báo cho Cha biết lý do bãi bỏ chuyến du lịch tham quan các nước Đông Nam Á, nhất là Thiên Thanh đòi về gấp để báo cáo đầy đủ chi tiết cho Cha việc Đức Mẹ đã làm cho cô.
Mẹ con bà Thiên Phước vừa bước xuống xe, Cha Phương Bảo cũng từ trong nhà bước ra. Thiên Thanh bước vội đến quỳ xuống cầm lấy tay Cha và quá vui mừng, Thiên Thanh đã bật khóc. Bà Thiên Phước cũng vui không kém gì con, lại được chứng kiến niềm hạnh phúc của con, bà cũng bật khóc. Cha Phương Bảo cũng xúc động không kém.
Qua giây phút đó, Cha nâng Thiên Thanh đứng dậy và dẫn hai mẹ con vào nhà khách, vì ngoài nhà thờ, giáo dân đã đến dâng Thánh lễ chiều. Cha Phương Bảo mời mẹ con bà Thiên Phước ngồi ghế để thăm hỏi, nhưng Thiên Thanh chỉ muốn quỳ bên Cha để khóc cho thỏa niềm hạnh phúc mà cô mới được. Bà Thiên Phước cố gắng kiềm chế cơn xúc động, nhưng cũng khó ngăn.
Cha Phương Bảo quá biết nỗi đau khổ của mẹ con bà Thiên Phước nên cũng đành để cho mẹ con bà khóc. Nhưng vì gần đến giờ dâng Thánh lễ và rất nhiều người đến dâng lễ cũng đã nghe tin mẹ con bà Thiên Phước đã được phép lạ và đang báo cho Cha Phương Bảo, họ cũng xúm đến. Cha Phương Bảo an ủi:
– Tất cả là hồng ân của Thiên Chúa: thử thách, đau khổ, ủi an, hạnh phúc… tất cả đều bởi bàn tay Chúa. Tất cả đều mang lại lợi ích cho những người yêu mến Chúa. Cha đề nghị: Cha, bà và Thiên Thanh sẽ cùng với cộng đoàn chiều nay dâng Thánh lễ tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã cứu Thiên Thanh và gia đình, vì ít nhiều trong Giáo xứ cũng đã biết hoàn cảnh của Thiên Thanh, nhất là vì gia đình có tham gia vào khu đất ở trung tâm Đức Mẹ.
Nhận bí tích hòa giải xong, Thiên Thanh cùng mẹ và cộng đoàn dâng Thánh lễ.
Ngay từ đầu lễ, Cha Phương Bảo đã mời gọi giáo dân, Cha nói:
– Chúng ta cùng tạ ơn Chúa cho gia đình ông bà Hoàng Văn – Thiên Phước. Đặc biệt, người con gái là Thiên Thanh đã được ơn khỏi bệnh. Thiên Thanh bị căn bệnh mà mọi phương thế trần gian đều bó tay; nhưng nhờ Đức Mẹ bầu cử, cô đã được giải thoát. Đó là tượng Đức Mẹ mà một người thuyền chài đạo Phật chính tông tên Thạch Hải, đã vớt được ở dòng sông Cửu Long.
Chính lúc đưa tượng về nhà thì cha của Thạch Hải đang bị bệnh thập tử nhất sinh cũng được khỏi bệnh. Chính nhờ vậy, ông đã giữ tượng ở nhà và đặt ở ngoài sân cho người ta kính viếng, cầu xin, trước bao nhiêu sự chống đối của các chức sắc tôn giáo.
Nhưng điều quan trọng là tại sao một người ngoại lại vớt được Đức Mẹ ở dòng sông và ai đã chỉ cho Thạch Hải tìm gặp được bức tượng Đức Mẹ bồng Chúa Con? Đức Mẹ muốn gửi sứ điệp gì cho chúng ta qua tiếng khóc tức tưởi của Hài Nhi Giêsu vang lên trong thâm tâm Thạch Hải?
Trong bài giảng lễ, Cha gợi ý một vài điểm chính như Cha đã từng chia sẻ với các hiền mẫu trong giáo xứ, dựa theo lời Chúa áp dụng cho ngày tạ ơn này. Cha nói:
– Dòng đời hôm nay cũng giống như dòng sông Cửu Long, nước từ nhiều nguồn khắp nơi đổ về, dòng sông càng dâng cao, nhất là mùa nước lũ, dòng sông càng trở nên dữ dằn hơn, nó cuốn trôi tất cả những gì trên sông. Nước sông lúc nào cũng đục ngầu.
Hình ảnh dòng sông Cửu Long tượng trưng cho lòng dục vọng của con người: danh vọng, giàu sang, phú quý, hưởng thụ… bất chấp nhân phẩm, nhân vị của người khác, nhất là nạn diệt chủng, bóc lột, hủy hoại sự sống, môi trường. Đáng kể nhất là nạn phá thai hủy hoại mầm sống.
Cha kết luận:
– Chính dục vọng của con người hôm nay gây ra dòng nước mắt, dòng máu chảy thành sông và càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt. Chính vì vậy mà Chúa Giêsu đã phải cất tiếng khóc thất thanh để kêu gọi con cái Ngài thức tỉnh, như lời kêu gọi của Mẹ Maria ở Fatima: Hãy ăn năn đền tội.
Thánh lễ đã diễn ra hết sức cảm động và trang nghiêm, sốt sắng. Cha Phương Bảo hứa sẽ tường thuật đầy đủ tin tức và hình ảnh gia đình ông Ba Hưởng, người đã được khỏi bệnh ngay khi con ông đưa tượng về nhà. Kế đến là cuộc sống và sinh hoạt của gia đình ông, nơi đặt tượng Đức Mẹ, kèm theo một vài phản ứng của người dân và các chức sắc tôn giáo, kể cả nơi vớt được tượng trên dòng sông và cụ thể nhất là ơn Đức Mẹ đã ban cho Thiên Thanh thế nào.
Thánh lễ kết thúc, mọi người không ai bảo ai, chờ cho Cha Phương Bảo đưa hai mẹ con ra, họ vây kín lấy ba người, rồi như bất ngờ, họ cùng hô lên:
– Ồ, bà Thiên Phước và cô Thiên Thanh!!!…
Cha Phương Bảo cười thân mật nói:
– Sao, khách quen hả?
Mọi người đồng thanh “dạ”, rồi nhiều bà đến nắm lấy tay bà Thiên Phước thăm hỏi; còn các cô thì chạy đến ôm cổ Thiên Thanh. Với gia đình bà Thiên Phước, thì người dân ở đây quá quen thuộc. Có thể nói: bà là đại ân nhân của Giáo xứ này.
Cha Phương Bảo cười nói:
– Chính khu đất định làm trung tâm này, phần lớn là của ông bà hiến tặng đó!
Mọi người “dạ” giòn giã. Quay sang cô Thiên Thanh, Cha nói tiếp:
– Còn đây là con gái cưng của ông bà. Mỗi lần Cha và ông Hoàng Văn đi đo đất, đều có cô đi theo cầm ống nhòm, giúp đo đạc, ghi chép…
Mọi người “ồ” cách thán phục. Mấy thanh niên được nước hô lên:
– “Phó nhòm” dễ thương quá!…
Cha Phương Bảo nói tiếp:
– Ừ, cô Thiên Thanh dễ thương như vậy mà lại bị người ta mê hoặc đến nỗi không thuốc nào ở trần gian chữa được, nếu không nhờ Đức Mẹ thì bây giờ chẳng còn Thiên Thanh nữa để phụ Cha làm “phó nhòm”…
Mọi người cười ồ lên, Thiên Thanh thẹn đỏ mặt liền chộp lấy tay mẹ kêu:
– Mẹ! Mẹ!…
Bà Thiên Phước chỉ lên tượng Đức Mẹ ở núi đá, bà nói:
– Mẹ đã cứu con kia kìa!
Cha Phương Bảo nói tiếp:
– Sự kiện của Thiên Thanh đã nói lên quyền năng của Thiên Chúa: việc mà người ta không làm được thì Chúa làm được; mà muốn Chúa can thiệp thì không gì bằng chạy đến Đức Mẹ. Cứ xem tiệc cưới Cana: chỉ để cứu danh dự và tạo hạnh phúc cho đôi tân hôn và gia đình mà Chúa đã làm phép lạ.
Nghe lời Cha Phương Bảo nói, mọi người có vẻ suy nghĩ, sau đó, có người đề nghị:
– Xin cô Thiên Thanh thuật cho chúng tôi việc Chúa đã cứu cô nhờ Đức Mẹ như thế nào?
– Thôi, để một vài bữa nữa, để cô ấy nghỉ ngơi đôi chút đã – Cha Phương Bảo can thiệp – rồi một vài bữa cũng là để cho hai mẹ con khóc cho thỏa niềm hạnh phúc Chúa ban, rồi Cha sẽ tổ chức một buổi sinh hoạt các bạn trẻ trong Giáo xứ để Thiên Thanh chia sẻ với các bạn. Cha cũng công bố những bức hình Thiên Thanh chụp và những ghi chép tỉ mỉ của Thiên Thanh trong chuyến đi, để mọi người được tận mắt chứng kiến tượng Đức Mẹ làm phép lạ.
Nghe Cha Phương Bảo nói vậy, các bạn trẻ hoan hô Cha và nhao nhao lên:
– Cha tổ chức ngay Chúa Nhật tuần này nghe Cha. Chúa Nhật này là Chúa Nhật đầu tháng, nhiều người đi học xa, đi làm về dự lễ, Cha làm thật xôm tụ nghe Cha!
– Được rồi, các con cứ về, Cha hẹn các con Chúa Nhật tuần này, nhất định phải là một buổi sinh hoạt sống động và hấp dẫn.
Mọi người ra về. Sau đó, Cha Phương Bảo mời mẹ con bà Thiên Phước dùng cơm tại nhà xứ. Cha cũng muốn được nghe chính Thiên Thanh nói về trường hợp của mình, để ngài có thực tế chia sẻ và giải quyết những vấn đề của bạn trẻ trong lần sinh hoạt sắp tới.
Thiên Thanh rất vui vẻ, cô trở lại trẻ trung sinh động và hồn nhiên như xưa. Cô đem về cho Cha Phương Bảo rất nhiều hình chụp trong chuyến đi, cả những ghi chép tỉ mỉ mọi việc, khiến Cha Phương Bảo vô cùng ngạc nhiên và thích thú.
Thánh lễ tạ ơn của gia đình bà Thiên Phước sốt sắng vô cùng, và một cuộc họp mặt hôm nay như thể bữa tiệc mừng người con hoang trở về. Cha Phương Bảo nói Thiên Thanh chuẩn bị thật tốt việc chia sẻ, đặc biệt là những trải nghiệm Đức Tin, và kinh nghiệm học tập ở thành phố nữa. Thiên Thanh rất vui.