Tuyển Tập Thơ – 10 năm Giải Văn Hóa Nghệ Thuật Đất Mới 2011 – 2020
TUYỂN TẬP THƠ
10 năm Giải VHNT Đất Mới

Trong 10 năm Giải VHNT Đất Mới đã có 5904 bài thơ (bao gồm 70 tập thơ và trường ca) tham dự giải.
Nhưng năm đầu thơ viết cho công chúng chiếm đa số. Những năm sau nhiều tác giả dự giải là những cây bút chuyên nghiệp, đóng góp những tác phẩm giàu phẩm chất nghệ thuật. Có những tác phẩm lớn thi hóa Kinh Thánh. Các tác giả cũng khám phá nhiều vẻ đẹp tinh thần của đời sống Công giáo. Sự đa dạng những cốt cách văn chương làm nên giá trị 10 năm Thơ Đất Mới.
Tuyển tập chọn những tác phẩm có cốt cách riêng về tư tưởng và nghệ thuật, có thể tiêu biểu được cho khuynh hướng thơ Công giáo đương đại.
2011 – Dương Kim Quới – Luận sống khôn ngoan
2012 – Nguyễn Thị Thanh Hương – Lễ dâng mùa phụng vụ
2013 – Nguyễn Thị Phước – Đời tu
2014 – Thơ Mạc Tường
2014 – Nguyễn Văn Đoan – Văn tế các thánh tử đạo Việt Nam
2015 – Cao Danh Viện – Trường ca
2015 – Hoàng Trọng Sỹ – Vầng trăng Núi Cúi
2015 – Quốc Dũng – 14 Điệp ca
2016 – Bùi Văn Nghiệp – Dụ ngôn (Phú)
2016 – Nguyễn Đỗ Thái An – Bờ vai Giêsu
2016 – Trần Đức Xuân – Hoa Đồng Nội
2017 – Lê Thanh Xuân – Gieo hạt tình yêu
2017 – Nguyễn Thị Như Hà – Thơ Haiku
2018 – Trần Trung Hậu – Truyện thơ Kinh Thánh
2018 – Nguyễn Thị Lam – Lắng trong sương
2019 – Đinh Thị Ngọc Liên – Tiếng chiều
2019 – Nguyễn Hữu Tâm – Các thánh tử đạo Việt Nam
LUẬN SỐNG
KHÔN NGOAN
Petrus Dương Kim Quới
Giải VHNT Đất Mới 2011
Ở đời đã sống phải ngoan,
Sống lành sống thánh như con Chúa Trời…
Nếu không thì chết cho rồi,
Sống có mấy chục, ngoan thời thiên thu.
Trăm năm bia đá Vọng Phu,
Sống ngoan bia miệng còn lưu muôn đời…
Sống ngoan riêng lẻ thành đôi,
Sống ngoan hai đứa qua đồi nấu chung.
Bên tây góp gạo bên đông,
Nấu chung giàn bếp thoả lòng chờ mong.
“Nhưng mà chỉ có gạo không !”
Trời bảo: “Xuống bếp mở soong ruột bầu!”
“Trời ơi, con có thấy đâu!”
Trời rằng: “Ở chổ có màu phu thê!”
Ruột bầu nấu với cá trê,
Người thì bưng húp, người thì khen ngon…
Hai người như quế trên non,
Chắc cây trăm tuổi vẫn còn mùi hương,
Cây chi thơm lạ thơm lùng,
Thơm cây thơm rể, người trồng cũng thơm…
Cho dù nắng có héo hon,
Cho dù lá rụng, đá mòn, sỏi tan,
Cho dù gió độc miên man,
Sống ngoan vẫn sống, bình an xóm làng.
Sống ngoan chói lọi mây ngàn,
Ơn trên che chở sống ngoan một đời…
Niền tim trông cậy Chúa Trời,
Sống ngoan “dấu chỉ của thời tâm linh”.
Sống như vạn mã thiên binh,
Ngoan như thiên tướng anh minh nước trời.
Cho dù vật đổi sao dời,
Sống thời cứ sống, ngoan thời cứ ngoan!
Tim hồng bất khuất dân Nam,
Máu đào Dũng Lạc hào quang rạng ngời!…
Hồn thiêng lồng lộng đất trời,
“Một trăm mười bảy vị” giờ hiển vinh!
Sống ngoan trung hiếu hậu sinh,
Muôn vì sao sáng anh linh đời đời.
Cầu vồng ngũ sắc đẹp tươi,
Lấp lánh bầu trời rực rỡ nước Nam.
Giữ đạo như giữ giang san,
Giữ đạo như giữ bình an quê nhà.
Sống ngoan thờ mẹ kính cha,
Sống ngoan chữ hiếu mới là đạo con.
Sống ngoan là đạo nước non,
Sống ngoan là đạo của con Chúa Trời.
SỐNG NGOAN, SỐNG ĐẠO có đôi,
Là sống lành thánh như lời Chúa xưa,
Cho dù sấm chớp mây mưa :
“SỐNG LÀNH SỐNG THÁNH NHƯ CHA TRÊN TRỜI!”
***
DÂNG LỄ VẬT MÙA PHỤNG VỤ
Nguyễn Thị Thanh Hương
(Trích tập thơ)
Giải VHNT Đất Mới 2012
LỄ GIÁNG SINH
Dẫn
Ngôi Lời xuống thế làm người
Rời cung điện ngọc, sống đời dương gian
Hỡi người thiếu nữ Sion
Tân lang đã đến, lòng son đón chào
Hỏi trời mây mấy tầng cao
Mà nên như thấp, ngự vào trần gian
Dưới đất muôn triệu Thiên thần
Không trung muôn triệu tinh vân chúc mừng
Ôi! Vua rất thánh vô cùng
Ngự trong hang đá mùa đông làm người
Cừu, bò, lừa, ngựa thổi hơi
Mục đồng ca hát vang trời Bêlem
Đoàn con trước máng cỏ hèn
Xin dâng lễ vật chúc khen ngợi mừng
Hôm nay trời đất giao duyên
Chúa thương đoái nhận lễ hèn con dâng.
Nến
Say muôn ánh nến trong ngần
Bừng lên rộn rã gian trần tối tăm
Sưởi lòng băng giá bao năm
Như bình minh sáng xua tan đêm trường
Hoa
Dẫu không nhung gấm lụa là
Nhưng hương ngây ngất cánh hoa dịu dàng
Lòng thành con kính dâng lên
Hài Đồng, Vua của lòng con muôn đời
Bánh Rượu
Bánh thơm cùng với Rượu lành
Xin hợp trong Chúa như cành liền cây
Lặng nghe dịu ngọt đắm say
Trong đêm ân phúc đong đầy yêu thương
Hương
Khói trầm nghi ngút tỏa lan
Yêu con, Chúa chịu lầm than vào đời
Xin dâng nguyện ước cao vời
Như làn hương ngát giữa trời Bêlem
Kết
Về đây trước máng cỏ hèn
Kính thờ Thiên Chúa hóa nên phận người
Giao duyên kết nối đất trời
Để nhân loại biết sống đời yêu thương.
LỄ PHỤC SINH
Dẫn
Thánh giá cao giữa trời lộng gió
Chiều Canvê, Chúa đã hy sinh
Thương con, Chúa chịu khổ hình
Và từ cõi chết, phục sinh rạng ngời
Đêm vinh quang, muôn người được sống
Bởi ân thiêng của Đấng tình yêu
Yêu con nên chết khổ đau
Trời cao, đất thấp nhiệm mầu từ đây
Đoàn con hát vang lời cảm tạ
Tạ ơn Cha, Vua cả đất trời
Thương con nên xuống cõi đời
Yêu con, chịu chết cho người mình yêu
Dâng lễ vật cao siêu: bánh rượu
Nến, hoa thơm dâng trước Vua trời
Chúa ta sống lại rạng ngời
Đoàn con chúc tụng muôn lời ca khen
Nến
Nến trên tay sáng niềm hạnh phúc
Ánh lung linh, điệp khúc Phục sinh
Dẫn đưa về chốn quang vinh
Đoàn con dâng Chúa niềm tin sáng ngời.
Hoa
Hoa khoe sắc xinh tươi rạng rỡ
Hoa tình yêu thập tự ngát hương
Hoa thiêng dâng Chúa mến thương
………thánh lễ……lần hy sinh
Xin dâng lên Chúa thiên đình
Hoa thiêng cùng sắc hoa xinh dâng về
Bánh Rượu
Máu cực linh Canvê, chiều tím
Thân hy sinh cho đến cuối đời
Trở nên Bánh Rượu cao vời
Hằng ngày nuôi dưỡng muôn người chúng con
Tình yêu Chúa sắt son nhiệm lạ
Alêluia Chúa đã phục sinh
Con xin dâng Chúa thiên đình
Xin thương đoái nhận tâm tình con dâng
Kết
Ôi! Giêsu muôn phần vinh phúc
Đêm nhiệm mầu thao thức niềm vui
Chúa Con đã sống lại rồi
Muôn dân được cứu khỏi đời lầm than
Đêm ánh sáng xua tan tăm tối
Đêm phục sinh, thỏa nỗi chờ mong
Chúng con tin mến hết lòng
Tôn vinh, cảm tạ hồng ân muôn đời.
***
ĐỜI TU
Nguyễn Thị Phước
Giải VHNT Đất Mới 2013
THỰC TẾ ĐỜI TU
Người thế gian bảo đi tu là sướng
Chẳng phải lo cuộc sống sẽ ra sao
Bổn phận xong là khấn nguyện trời cao
Đêm an giấc chẳng lo ai quấy nhiễu.
Thế mà sao các Hội Dòng lại thiếu
Ơn gọi sao vẫn mãi mãi hiếm hoi?
Xin thưa rằng thật khó bỏ cái tôi
Để chết đi cho anh em đồng loại
Để sống đời đầy yêu thương bác ái
Cùng chung vai đi xây đắp cộng đoàn.
Thế gian bảo muốn được sống an nhàn
Vào Nhà Chúa: chỉ đọc kinh cầu nguyện
Bạn lầm rồi, nếu tâm hồn xao xuyến
Không yêu Chúa, chẳng nguyện gẫm được đâu
Việc thiêng liêng, việc phần xác điên đầu
Không ngơi nghỉ, bạn phải theo giờ giấc
Đời tận hiến phải trau dồi nhân đức
Luôn chiến đấu để thắng được chính mình
Để sống đời đầy bác ái hy sinh
Thập Giá Chúa phải đặt làm lý tưởng
Bạn muốn sống tự do và tận hưởng
Đừng bước vào làm hoen úa nhà tu
Và cuộc sống sẽ cảm thấy ngục tù
Mất hạnh phúc cả trần gian, Thiên Quốc.
***
CẢM NGHIỆM
THỨ SÁU TUẦN THÁNH
Đây là một trong muôn ngàn nỗi khổ
mà Chúa Kitô đã tự nguyện gánh lấy tội chúng ta.
Nỗi buồn Giuđa:
Ai đã từng bị người yêu phản bội
Mới cảm nghiệm được một chút nỗi đau
Khi Giuđa bước vào trong đêm tối
Để mưu toan bán Chúa trong Vườn Dầu.
Ai đã từng bị bạn thân mưu phản
Mới thấu hiểu nỗi buồn bữa Tiệc Ly
Ngài đã biết kẻ đồng bàn đem bán
Nhắc nhở yêu, nhưng “nó” vẫn chai lỳ.
Ai đã từng bị con yêu giết hại
Mới hiểu Chúa khi môn đệ phản Thầy
Chấm cùng chén mà lòng đau tê tái
Lát nữa đây lòng nó đã đổi thay.
Tiếng lòng Cha:
Giuđa ơi! Thầy yêu con tha thiết
Ý định con Thầy đã biết từ lâu
Mắt nhìn con, Thầy tỏ dấu buồn sầu
Mong chờ con hãy quay đầu trở lại.
Thầy thấy con có tinh thần phục vụ
Tính toán nhanh nên tin tưởng trao cho
Túi tiền kia mặc con quản, chăm lo
Thế mà sao con đành lòng mưu phản.
Giuđa ơi! Thầy nâng con làm bạn
Để cùng ăn, cùng uống, lẫn đồng bàn
Thầy yêu con, mắt buồn lệ ứa tràn
Chấm cùng chén, Thầy âm thầm nhắc nhở
Thầy tế nhị không cho ai biết rõ
Những mưu toan đen tối của lòng con
Nhắc khéo con mà con chẳng chạnh lòng
Đem bán Thầy bằng cái hôn giả dối.
Thầy yêu con, yêu mọi người tội lỗi
Vẫn mở lòng chờ đón họ quay về
Nhưng nhân loại vẫn chìm đắm đam mê
Thầy âm thầm vẫn từng ngày chịu chết.
***
ĐƯỜNG THÁNH GIÁ
Hãy theo Thầy trên đường khổ giá
Phận mỗi người hãy để Chúa lo
Đường lên núi Chúa quanh co
Phận mình, mình biết không so với Người
Mặc ai đó được đời ưu đãi
Mặc cho người gặt hái thành công
Chức cao, địa vị, được lòng
Chỉ là bọt biển, của hòng chóng qua
Tình yêu Chúa mới là bất diệt
Hãy tin rằng Chúa biết rõ tôi
Dẫn tôi mọi nẻo đường đời
Đường càng gian khó, Tình Người càng sâu
Ôi tình Chúa nhiệm mầu khôn tả
Hồng ân là Thập Giá đắng cay
Con không thể hiểu điều này
Nên càng gian khó, lòng đầy oán than.
Tự hào khi gian truân thử thách
Rèn tâm hồn nhẫn nại trung kiên
Cậy trông vào Chúa nhân hiền
Vững Tin sẽ hưởng triều thiên Nước Trời
Xin cho con yêu đời thánh Giá
Bước theo Ngài, bỏ cả lợi danh
Vâng lời, Trinh khiết, Thanh bần
Yêu thương tha thứ, chứng nhân Tin Mừng.
***
THƠ
Mạc Tường
Giải VHNT Đất Mới 2014
LINH MỤC
Linh mục
Là giọt máu từ cạnh sườn vua cả
Mãi rỉ ra mở khoá cửa thiên đường
Là vàng mười, là mộc dược, nhũ hương
Là hy lễ nối dài trên núi sọ
Linh mục
Người chọn đi trên con đường thương khó
Đem Tin Mừng gieo cùng cõi thế gian
Cho người người hưởng nhận Đấng Bình An
Để tha thứ bình minh đêm thù hận
Linh mục
Người cho đi hết những gì đã nhận
Để cuộc đời màu mỡ đất yêu thương
Người thối đi cho xanh tốt ruộng vườn
Người bé lại để nước Trời lớn rộng
Linh mục
Cũng biết yêu, cũng một trời mơ mộng
Cũng là người nào đâu phải thánh nhân
Cũng trăm năm cười khóc chốn gian trần
Cũng run rẩy đứng trước toà phán xét
Linh mục
Ngọn Lửa Thiêng truyền hồng ân Bí Tích
Giữa bão dông mờ tỏ suốt đêm dài
Đã là người, ai chẳng một lần sai
Bình minh đến anh vẫn là Linh Mục
***
ƠN CỨU RỖI SÁNG NGỜI PHÍA CỬA ĐÔNG
Đêm hồng hoang nghìn xưa mờ lau lách
Vườn Eden quạnh quẽ bóng trăng suông
Ra cửa Đông, men trái cấm dậy buồn
Nỗi nhung nhớ tiền thân theo lẽo đẽo
Người bước đi hương địa đàng vọng réo
Lá cây thưa sao giấu nổi tội tình
Thịt da bốn mùa nằng nặng phiêu linh
Chân bám đất, ngước nhìn trời xa lắc
Người bước đi nắng mưa dài rát mặt
Bát cơm từng ngày chát mặn mồ hôi
Có gì vui mà chen lấn sinh sôi
Chẳng lẽ chốn này là bờ là bến?
Người có nghe tiếng reo hò tuyên án
Cơn lên đồng tập thể mấy ngàn năm
Ai rửa tay cho ướt chỗ Chúa nằm
Đại Hồng Thủy, thuyền Noe khô ráo
Người có nghe bụi mù rung ngọn giáo
Máu tuôn ra cùng nước trả cho người
Nhân loại này sao chẳng chút hổ ngươi
Cứ như thể chuyện ai làm nấy biết
Đã có ngày núi đồi buồn da diết
Golgotha, trăng đấm ngực mét xanh
Eva ơi! Trái vẫn chín đầy cành
Sao chẳng hái một lần thay con cháu?
Mồ đã trống, tình còn in năm dấu
Bốn mươi năm sa mạc bước chân buồn
Tối nay nhà thờ rộn rã tiếng chuông
Và nến thắp lung linh màu cứu rỗi.
***
NGỌN CỎ ĐA MANG
Chúa cầm tay dắt con đi
Vượt qua biển Đỏ, xanh rì giấc mơ
Ngước nhìn đồng cỏ, ngẩn ngơ
Sữa thơm suối mát, tràn bờ mật ngon
Chúa ơi! Ngốc dại là con
Chín lầm mười lỡ vẫn còn xanh chua
Cuộc cờ đã mấy lần thua
Còn đem phận chốt ra đùa với xe
Một đời đơm đó ngọn tre
Ngồi trông bóng cá đáy khe mơ mòng
Đa mang ngọn cỏ đèo bòng
Ra giêng, năm cũ còn ngong ngóng chờ.
***
VĂN TẾ CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM
Phaolô Nguyễn Văn Đoan.
Giải VHNT Đất Mới 2014
Tung hô Chúa cả chốn cao ngất
Đoái thương con dưới đất mọn hèn
Chúng con cảm tạ ngợi khen
Ban nhiều hiển thánh Việt Nam trên trời
Đổ máu đào rao truyền chân lý
Chứng minh đạo Chúa hiến thân mình
Ngày nay hưởng phúc thiên đình
Quỳ chầu bệ ngọc hiển vinh muôn đời
Thời Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức
Hạ chiếu chỉ bắt khảo tấn tra
Roi đòn nát thịt, tan da
Hành trình trăm cách diết da đoạn trường.
Kềm nguội chưa vừa thêm kềm nóng
Bứt từng miếng thịt rớm máu đào
Khiếp thay biện pháp bá đao
Cắt da trăm miếng đớn đau ê chề.
Cuộc khảo tra gian trân đằng đẵng
Nỗi nhục hình ngậm đắng nuốt cay
Xiềng xích ngày lại qua ngày
Đói cơm rách áo trời mây mịt mù.
Xưng đức tin chứng minh đạo Chúa
Chẳng quản gông, cùm, búa, kiếm, đao
Pháp đình rùng rợn biết bao,
Dầu sôi lửa bỏng chẳng nao núng lòng.
Thờ Chúa liều mình tròn hiếu tử
Quyết tâm giữ vững chữ tôi trung,
Vua, quan, sát khí đùng đùng
Ban hành án lệnh xử chung tử hình.
Chốn pháp trường miệng cười hớn hở
Nơi tử địa lòng tỏ hiên ngang
Kể chi gươm giáo hàng hàng
Đành lòng theo Chúa đành cam bỏ mình
Hương tiết nghĩa chín từng toả ngát
Máu tử đạo tắm mát dòng đời
Tấn phong rực rỡ đất trời
Tung hô các Thánh mọi nơi tưng bừng
Những giọt máu đào xưa đã đổ
Rày mọc lên vô số cộng đoàn
Tiền nhân đã được khải hoàn
Cầu mong hậu thế tâm can kiên cường.
Xin chở che đôi phần hồn xác
Quyết tâm học hỏi các gương xưa
Mai sau lên chốn thiên gia
Hiệp cùng quý Thánh tụng ca Chúa trời
Cầu Hội Thánh ngày càng thịnh
Nước Việt Nam mãi cảnh thái bình
Mọi người lãnh đạo khang minh
Giáo dân các xứ đức tin vững bền.
Kỷ niệm Lễ Quan thầy Giáo Xứ Tâm Hoà 2013
***
HỌ TỪ NHỮNG
ĐAU KHỔ LỚN LAO MÀ ĐẾN
Trường ca
Mic. Cao Danh Viện
Giải VHNT Đất Mới 2015
Trích
- CHÂN DUNG CÁC VỊ TỬ ĐẠO
Mỗi đời sống một chân dung sống
Lúc hiến mình lại giống một khuôn
Giêsu tử đạo là nguồn
Môn sinh hoạ lại tròn vuông một bề.
- Lòng anh dũng hào hùng
Dẫu đời sống không nề gian khó
Dẫu thăng trầm nay đó mai đây
Vẫn tình yêu Chúa tròn đầy
Sống theo bát phúc chờ ngày tế sinh
Dẫu có đấng phụ tình chối Chúa
Đã hồi tâm cải sửa trở về
Hai tay dâng sớ xin phê
Gia Tô đạo Chúa xin thề trung kiên (6)
Bị đòn đánh nát nghiền thân xác
Máu đào loang gọi các hoa hồng
Bình tâm phó thác cậy trông
Như vòng hoa đỏ chiến công trở về (7)
Đường thiên lý chân lê từng bước
Xích xiềng rung nhịp khúc lưu đày
“Lạy Cha chén đắng là đây !
Cho con uống trọn tháng ngày lưu vong”(8)
Theo năm tháng bền lòng vững chí
Sống kiên trì chấp nhận đau thương
Chờ nghe tiếng trống pháp trường
Nên lời hiệu triệu quê hương Nước Trời.
- Lòng bao dung thứ tha
Lòng anh dũng nên lời hùng tráng
Tính khoan dung là bản tình ca
Hết lòng nhân ái thứ tha
Thêm lời cầu nguyện chan hoà yêu thương
Từ bản án bất công: Tả Đạo!
Đến cực hình tra khảo oan sai
Xin vâng theo bước chân Thầy
Nên như chiên nhỏ đến ngày xén lông
Biết bao kẻ đành lòng tố giác
Gieo khổ hình cho các chứng nhân
Khoan dung không trách lỗi lầm
Niềm tin Tử Đạo hồng ân cao vời
Lòng nhân ái muôn đời lưu dấu
Lễ hiến mình nung nấu con tim
Bao dung xoá hết nỗi niềm
Thảnh thơi ngưỡng vọng mắt nhìn trời cao.
- Niềm tin Phục sinh
Niềm hạnh phúc lớn lao cao cả
Khai mở từ Thập Giá đau thương
Đi qua ảm đạm thê luơng
Trở về quê thật Thiên Đường phúc vinh
Sống tín thác trung trinh hết dạ
Bước theo đường Thập Giá hy sinh
Niềm tin son sắt trọn tình
Chờ ngày mai sẽ phục sinh khải hoàn
Niềm tin ấy vạn phần chắc chắn
Thầy Giêsu chiến thắng tử thần
Thành Ơn Cứu Rỗi muôn dân
Ban nguồn sống mới thánh ân dạt dào
Niềm tin ấy dâng cao vời vợi
Các Chứng nhân chờ đợi tế sinh
Với lòng anh dũng kiên trinh
Đợi giờ viên mãn hành trình hồi hương
Lệnh hành quyết pháp trường trống giục
Lễ Vượt Qua vang dội hùng ca
ALLELUIA – ALLELUIA
Chúa đưa Hồn Ngọc thăng hoa về Trời
Đây hiến lễ tuyệt vời quý giá
Mẹ Việt Nam hết dạ tín trung
Dâng Cha bao Đấng Anh Hùng
Dâng Cha dòng máu Lạc Hồng tin yêu.
- HỌ TỪ NHỮNG ĐAU KHỔ LỚN LAO MÀ ĐẾN
Khi chiêm ngắm bao nhiêu nhân chứng
Và suy tôn các Đấng Anh Hùng
Tôi đi tìm mẫu số chung
Là ai mà họ kiên trung tín thành?
Nơi Việt Nam đất lành chim đậu
Lời Tin Mừng quý báu trổ sinh
Lời tình triển nở người tình
Thành phần đủ cả: phú, vinh, bần, hàn
Đời nhân thế đa mang canh cánh
Đất nước nghèo nặng gánh mưu sinh
Con người dân Việt giàu tình
Hiền hoà nhân hậu trung trinh tấm lòng
Tin yêu Chúa sáng trong đời sống
Lòng nhiệt tâm vãi giống Tin Mừng
Mỗi tín hữu, một thiên thần(9)
Vườn hoa nhân đức trắng ngần Việt Nam
Nhưng bão tố đã làm cuộn sóng
Nỗi thương đau tiếng vọng thấu trời
Xiềng mang, gông đóng, đầu rơi
Trăm ngàn tín hữu chết nơi pháp trường
Nhiều bản án đau thương man rợ
Như lăng trì, xử giảo, bá đao…
Vua Quan xử án đồng bào
Nồi da xáo thịt máu đào láng lai
Cơn bách hại kéo dài thống khổ
Ba trăm năm loang lổ pháp đình
Rũ tù, trảm quyết, thiêu sinh
Lớp rồi đến lớp chứng minh Đạo Trời
Họ có phải những người siêu việt
Giống thiên thần không biết đớn đau
Để muôn tra khảo tù lao
Không làm trầy xước khác nào siêu nhân?
Không! chính họ người trần xác thịt!
Vẫn chịu mang vết tích thương đau
Phần đông là những đồng bào
Có nhiều giai cấp, có bao ân tình
Họ là những quan binh chí khí(10)
Là nông dân bên bỉ nắng sương
Là thương nhân,chốn thương trường(11)
Là anh thợ mộc tầm thường làng quê (12)
Họ là kẻ không mê phú quý
Là thuyền nhân(13), y sĩ(14), thiếu niên(15)
Họ là phụ nữ ngoan hiền(16)
Họ là nô bộc truân chuyên từng ngày(17)
Là Linh mục từng giây hiến tế
Sống tin yêu dâng lễ đời mình
Chu toàn phận vụ quang minh
Giữ mình cho khỏi tội tình trần ai
Là Giám Mục thừa sai viễn xứ
Đi thi hành sứ vụ Tông Đồ
Gieo niềm tin Đức KiTô
Dẫn đưa nhân loại đến bờ Phục sinh
Tất cả họ chung tình yêu mến
Sống cậy trông chờ bến bình an
Dẫu cho giòng chảy thời gian
Xoay vần thế kỷ, lòng vàng trung trinh
Họ là chính dân mình giác ngộ
Tin vào Ơn Cứu Độ Giêsu
Sống đời phó thác khiêm nhu
Bước theo Thập Giá Giêsu Con Trời
Họ đã viết nên lời tán tụng
Ba trăm năm hùng dũng trường ca
Máu đào kết trái đơm hoa
Dâng về Thiên Chúa bài ca ngàn trùng
Bài ca ấy tín trung bức hoạ
Hoà vào giòng sông cả Con chiên
Giòng sông nước chảy lưu truyền
Cho đoàn hậu thế đoan nguyền tín trung.
***
TRĂNG VỀ NÚI CÚI
Tập thơ
JB. Sỹ Trọng
Giải VHNT Đất Mới 2015
TRĂNG VỀ NÚI CÚI
Có phải ngàn năm núi cúi đầu ?
Bây giờ thức dậy giữa đêm thâu
Lắng nghe tiếng khóc thai nhi chịu,
Núi thẳm rừng sâu cũng nghẹn sầu.
Núi Cúi nghiêng đón một vầng trăng
Đất Mẹ niềm vui trước gió ngàn
Vang tiếng chim rừng cao giọng hót,
Mây trời đan quyện lấy không gian.
Rất khẽ, bao đời một ước mơ,
Làm nơi cung kính để tôn thờ
Mẹ hiền mong mỏi đàn con nhỏ
Quy tụ về đây dệt ý thơ.
Nghe lời nhắn nhủ của Cha yêu (**)
Khắc khoải suy tư những sớm chiều
Con biết vầng trăng kia đã mọc,
Áp đầu bên núi đẹp như thêu.
Nơi chốn hoang vu vắng vẻ này,
Đoàn con yêu mến Mẹ nồng say
Trăng ngà lấp lánh soi triền núi,
Thanh khiết đài hoa nở đặn đầy.
Mẹ dõi mắt nhìn thương chúng con
Mặt hồ nghe tiếng thác Trị An
Đất lành chim đậu, Ngày Mai đến
Trong gió Tin Mừng, cất tiếng vang …
***
Mai Mẹ về
Mẹ chưa về con đã có niềm riêng,
Đêm trăng ấy vô cùng lãng mạn
Núi Mẹ đứng nguyên hình nguyên dáng
Con ngắm nhìn theo tán lá rừng xanh.
Mai Mẹ về, chim hót đón bình minh
Đoàn con Mẹ dưới chân quỳ khấn nguyện
Bao khát khao, tâm tư, tình quyến luyến
Dâng Mẹ hiền, dâng hết nỗi buồn vui.
Mẹ về trong gió lộng chiều xuôi,
Câu hát cũ dân ca người Nam bộ
Thác Trị An ngày đêm dòng nước đổ
Mặt hồ xanh lấp lánh ánh trăng mờ.
Mẹ về trong gió lộng chiều mơ,
Dân phấn chấn mở đường ra nghinh đón
Lũ trẻ thơ đồng thanh như chim hót,
Lời vàng thơm môi đỏ tựa Thiên thần.
Mẹ về trong gió lộng chiều Xuân,
Đỗ mai nở ngập tràn khu phố
Bằng lăng khoe, sắc màu tím vỗ
Mênh mang chiều, triền núi ngỏ lời yêu.
Mẹ về trong gió lộng chiều xiêu,
Mưa rất mịn, khẽ tìm ai tóc ướt
Đường lên núi, khéo đi kẻo trượt
Mưa giăng giăng, mưa phủ trắng lưng đồi.
Chỉ mưa chiều nhè nhẹ vậy thôi
Tạnh mưa, liền đêm trăng lại sáng
Không gian trải dài rất lãng mạn
Núi cúi đầu mà tuyệt đẹp, nên thơ.
Mai Mẹ về, con dệt ước mơ,
Đong lấy chữ thành trang hồi ký
Đi qua Mẹ trang đời ý nhị
Loan Tin Mừng Con Mẹ đến dương gian.
Mai Mẹ về, con cái được bình an
Ai đã đến, ai không nhìn thấy Mẹ ?
Ánh trăng hiền ru đời con lặng lẽ…
Chiếu vào hồn, trăng tỏa sáng lung linh.
Mai Mẹ về, từng giọt nắng rung rinh
Dưới tán cây mới trồng, ru gió
Khách hành hương ngắm nhìn bỡ ngỡ
Bên công trình mới được dựng xây.
Mai Mẹ về, con đứng nơi đây
Noi gương Mẹ chắp tay cầu nguyện
Mẹ tuyệt vời: Đặc ân VÔ NHIỄM,
Xin cho con núp bóng Mẹ hiền.
Mai Mẹ về, như một thoáng thần tiên
Lòng con thấy lâng lâng khó tả
Ru giấc mộng trong chiều thu êm ả,
Chờ trăng lên, dâng Mẹ chuổi kinh cầu…
VẦNG TRĂNG NGHIÊNG BÓNG
Bây giờ mới thấy vầng trăng,
Nhấp nhô dưới lá cây rừng non xanh
Bờ hồ mặt nước long lanh,
Trị An thác đổ âm thanh vọng buồn
Đất trời hòa hợp yêu thương,
Tình người Mục tử vấn vương cõi lòng
Nơi đây Ngài đã đợi mong,
Ước mơ ấp ủ qua năm tháng dài
Tưởng chừng câu chuyện liêu trai,
Nào hay sự thật chẳng phai bao giờ
Tâm hồn Ngài đẹp như thơ,
Cái nhìn lãng mạn không ngờ hôm nay
Cho con ghi chút tình này,
Làm quà kỷ niệm lất lay phận người
Cha ơi, con đã hiểu rồi!
Những lời Cha kể lúc ngồi bên con
Vầng trăng kia, mãi mãi tròn
Tình Cha trong ấy, ấp ôm Mẹ hiền…
***
14 ĐIỆP CA TÌNH TRỜI
Ý từ Lời Chúa và các suy niệm “14 Chặng Đàng Thánh Giá”
Dom. Quốc Dũng
Giải VHNT Đất Mới 2015
ĐIỆP CA 1
Dẫn Người ra trước phán quan
Chúng làm bản tấu án oan mù lòa
“Của xê-za trả xê-za”
Chức quyền, bổng lộc,… xóa nhòa lương tâm
Phủi tay trước bọn tà dâm
Bất công, dối trá nào tầm thẳng ngay
Đúng-Sai, như thể nào đây!
“Tôi sai sao chẳng nói sai thế nào,
Bằng không, tôi đúng tại sao,
Đánh tôi như thể tội cao ngất trời?”
Xin cho con bắt chước Người
Lòng vui nhận những trái đời oan khiên
Trần gian muôn sự nhãn tiền
Những mong tích phúc về miền Quê Cha!
ĐIỆP CA 3
Vết thương trầm oằn khổ bấy thương tâm
Chúa gục xuống giữa lỗi lầm tiên tổ
Níu sự đời bao ác tâm, gãy đổ
Nay sóng xoài trong thống khổ nhân gian
Đường trầm luân mê muội với gian nan
Bao lần ngã giữa nẻo đàng theo Chúa
Bao đồi dốc, đá ngàn vương tua tủa
Cái ngã Người, con tựa đó lại đi
Ôi! Người ngã, nâng thế gian ngu si
Bằng sức tận kéo lấy lề công chính
Người ngã xuống gọi nhân loại thức tỉnh
Trỗi dậy cùng hưởng nắng đến hừng đông
ĐIỆP CA 7
Trên đường đời ai không lần vấp ngã
Ai không lần quá sức tội đeo mang
Nhưng Chúa ngã để gánh tội hồng hoang
Của con nữa trong ngỡ ngàng sực tỉnh
Cả nhân gian đua chen dòng suy, thịnh
Dẫm nát Người bằng trống lịnh, roi khua
Khúc gỗ tội oằn thân thể máu tưa
Người lại ngã cho vừa lòng nhân thế
Người lại ngã để Tình Trời nhập thể
Để tình người hòa nhập lẽ thương yêu
Để trao con Thập Giá nhẹ cánh diều
Mà vui bước trong chiều về Quê Thật
***
ĐIỆP CA 8
Khi được khóc là khi lòng thỏa nhất
Bởi vơi đi những tất bật trăm chiều
Khóc cho đời ngang trái lắm liêu xiêu
Khóc mong được tìm ít nhiều ơn sống
Những phụ nữ dân thành đấm ngực khóc
Hối tội tình, xin Người an ủi thứ tha
Hãy khóc cho mình đời rồi những can qua
Cho tai họa sẽ đổ òa nhân thế
Lạy Chúa Con, cứu đời con kẻo nhẽ
Mủi lòng suông như chỉ để theo hùa
Xin dạy con dứt tội đừng dây dưa
Biết khóc thật giữa nỗi đau đồng loại.
ĐIỆP CA 12
Đấng Sự Sống, Đấng ban tràn Ơn Sống
Trao Mẹ Người là Mẹ của thế trần
Phút lâm chung vẫn mở rộng lòng nhân
“Tha cho họ, Lạy Cha! họ không biết”
Như con trẻ mong về Nhà ngơi nghỉ
Càng đến giờ, Chúa càng ngóng tìm Cha
Giá Cứu Chuộc thấu linh hồn liên lỉ
Hoàn tất rồi dâng Của Lễ Giao Hòa
Chúa hiến mình cho đất nở sinh hoa
Hiến cho kẻ được yêu Tình Trời rộng
Chúa đã Chết để nhân loại được sống
Có chi bằng Người hiến mạng vì yêu
***
ĐIỆP CA 14
Cái ác dữ ngỡ vui mừng chiến thắng
Nào ngờ đâu chính Sự Sống Khởi Đầu
Mồ táng Chúa đã trổ sinh hoa mầu
Cả nhân loại bước vào hành trình mới
Đức Ki-tô đã chôn mọi sự dữ
Xuống đáy mồ quên lãng của hư vô
Người mở đường vĩnh cửu thuở ban sơ
Tội nguyên tổ che mờ nơi gian thế
Lạy Chúa Con, con như vừa vỡ lẽ
Hối phận mình đã quá thể ê chề
Xin dạy con biết vùi lấp u mê
Mong xứng đáng từng bước về Nhà Chúa
***
BA CHUYỆN DỤ NGÔN
Cảm tác theo Tin mừng Lc 15, 1-32
Kinh Thánh Làm Theo Thể Phú độc vận
Bùi Văn Nghiệp (Sài Gòn)
Giải VHNT Đất Mới 2016
Lắm kẻ tội tình;
Nhiều người thu thuế.
Qua lại nghe bàn;
Tới lui hỏi lẽ.
Bọn kinh sư đả kích, chê bai Ngài bao tiếng xầm xì;
Bè biệt phái dèm pha, phê phán Chúa những lời hạch hoẹ.
Loại này tiếp đón vô chừng;
Thứ ấy giao du bất kể.
Chúa nói:
Hỡi các nguời động não lên nào;
Này chư vị căng tai ra nhé.
Đang sở hữu hàng trăm chiên khoẻ, cứ điềm nhiên thường chăm sóc ung dung;
Bỗng lạc xa chỉ một con non, bèn hốt hoảng lo truy tìm cặn kẽ.
Lội suối mặc gai cào!
Băng rừng quên đá xẻ!
Tìm ra rồi mừng rỡ ấp ôm;
Thấy được đó cười reo ẵm bế;
Trở về nhà mở tiệc lớn hân hoan;
Quay lại trại ăn mừng to vui vẻ.
Như trần gian hằng lo lắng, mong sao tìm kiếm vật non khờ;
Tựa nước Chúa cứ ưu tư, cố gắng chiếu soi người rạc bệ.
Chuyện nữa:
Có đàn bà chắt bóp, đã góp gom mươi cắc chẵn tròn;
Người phụ nữ để dành, mà rơi lạc một xu đơn lẻ.
Đốt cây đèn soi khắp chỗ ngách ngong;
Cầm cán chổi quét từng khe xó kẽ.
Kiếm được đây thích thú tận cùng;
Tìm ra đó mừng vui vô kể.
Đến bạn bè tâm sự nguồn cơn;
Sang hàng xóm giãi bày sự thể.
Kìa tiền nong xưa trở lại, dưới trần gian còn thích huống hồ;
Đó tội lỗi cũ quay về, trên Thiên quốc cũng mừng khôn xuể.
Lại thêm:
Căn nhà kia có một chủ già nua;
Trang trại nọ được hai con trai trẻ
Đứa anh đầu lo lắng siêng năng;
Người em thứ thản nhiên mặc kệ.
Bắt phân phát gia tài;
Đòi nhận phần thừa kế.
Bụng tốt lành cha hữu ý nuông chiều;
Tính lêu lổng nó vô tâm hả hể.
Đến phương xa không chí thú chuyên cần;
Vào xứ lạ chỉ hoang đàng tồi tệ.
Chuyên môn phá tán, kiếm bày du thủ kết bạn bè;
Mải miết chơi bời, tìm đám côn đồ làm huynh đệ.
Lúc đầy bao khí phách hào hùng;
Khi ắp túi oai phong đường bệ .
Nay rượu chè tuý luý ngả nghiêng;
Mai yến tiệc rộn ràng bày vẽ.
Bạc tiền chắc chắn buông cành;
Ngân lượng đương nhiên tróc rễ.
Không còn một cắc, nghĩa ông tôi đã mất xôn xao;
Chẳng có vài xu, tình đệ tử nay buông vắng vẻ.
Đi ở đợ, thân tàn ma dại khổ vô cùng;
Đến ăn nhờ, xác héo mình khô buồn quá thể.
Chăn nuôi súc vật, thấy cơm văng ao ước thèm thuồng;
Dắt díu đàn heo, nhìn cám vãi mơ màng ngấp nghé.
Kẻ lại xem thường;
Người qua khinh rẻ.
Nay mới nghĩ, nơi nhà xưa đầy tớ no nê;
Giờ biết suy, chốn trại cũ gia nhân sướng khoẻ.
Phải quay về, mong tha nỗi bất trung;
Nên trở lại, muốn xoá điều vô lễ.
Nguyện xin làm, như bày nô lệ khiêm cung;
Cầu ước được, giống hạng tôi đòi nhỏ bé.
Xưa u mê tai bịt, cứ tảng lờ quên tiếng nỉ non;
Nay tỉnh ngộ mắt bừng, rồi thấm thía nhớ lời cặn kẽ.
Nơi quê nhà:
Thân phụ sầu nhung nhớ lúc chiều buông;
Người cha xót đau lòng khi bóng xế.
Vò võ ngóng thằng con;
Mỏi mòn chờ đứa trẻ.
Thấy tả tơi bóng dáng, nó thảm thê bước quỵ ngập ngừng;
Nhìn tiều tuỵ hình dung, cha mừng rỡ chạy ôm mau lẹ.
Thúc gia nhân lấy quần áo trọng sang;
Sai đầy tớ mang nhẫn giầy đẹp đẽ.
Truyền làm nhanh bữa yến tiệc linh đình;
Lệnh ngả gấp con bò tơ mạnh mẽ.
Cậu mất đi giờ hiện diện đây này;
Con đã chết nay hồi sinh rồi nhé!
Anh con cả:
Ngoài đồng nương làm lụng âm thầm;
Trong trang trại tiệc tùng vui vẻ.
Hơi uất nghẹn, thấy thằng em giận dỗi khinh thưòng;
Máu ghen tuông, gặp thân phụ oán hờn bắt bẻ .
-Con cần cù sao cha nỡ bỏ rơi?
Nó phung phá mà ngài còn ẵm bế.
-Này anh hai hãy cứ vui nào;
Thôi cậu cả đừng nên làm thế.
Gia tài này tất cả, phân chia minh bạch rõ ràng;
Sản nghiệp đó hoàn toàn, quy định công bằng rành rẽ.
Bởi em đang hối hận chớ coi thường;
Vì nó đã ăn năn đừng xem nhẹ …
Tóm lại:
Ba dụ ngôn giáo huấn rành rành;
Đôi câu chữ trình bày cặn kẽ.
Ngẫm nghĩ: Cõi đất là đây!
Suy ra: Quê Trời cũng thế !
Chúa thương xót ngút ngàn;
Ngài bao dung ngập bể!
***
LỤC BÁT ĐỌC THUẬN-NGHỊCH
- CON ĐI VỀ
Đọc xuôi:
Cuồng tâm lỗi phạm ngu khờ
Thương yêu rời bỏ, lại vơ đau sầu
Đời hư dấn bước vùi sâu
Chơi hoang ngày tháng nghĩ đâu đêm tàn?
Say mê hưởng thụ son vàng
Tay vung tiền đống, ngập tràn vui ca
Điên khờ mãi cứ bùn sa
Hiền chăm quên lãng, nhập ma vào hồn
Lên đi, hết bậc còn không?
Tiền bay trơ túi, đứng tròng, chôn chân
Ngờ đâu bạn lánh xa dần
Chờ mong chi nữa, thiết thân buông rời
Đi đường cụt ngõ chao ôi!
Suy tàn ngày tháng, kiệt hơi đường cùng
Nài xin rộng lượng tha dung
Tay chân rời rã bước dừng xa xa
Thôi về cứ hãy chờ cha…
Đọc ngược: VỀ ĐI CON
Cha chờ hãy cứ về thôi
Xa xa dừng bước rã rời chân tay
Tha dung lượng rộng xin nài
Cùng đường hơi kiệt tháng ngày tàn suy
Ôi chao ngõ cụt đường đi
Rời buông thân thiết nữa chi mong chờ
Dần xa lánh bạn đâu ngờ
Chân chôn, tròng đứng, túi trơ bay tiền
Không còn bậc, hết đi lên
Hồn vào ma nhập lãng quên chăm hiền
Sa bùn cứ mãi khờ điên
Vui ca tràn ngập đống tiền vung tay
Vàng son thụ hưởng mê say
Tàn đêm đâu nghĩ tháng ngày hoang chơi
Sâu vùi bước dấn hư đời
Sầu đau vơ lại bỏ rời yêu thương
Khờ ngu phạm lỗi tâm cuồng…
Bóng Tà Dương
- THƯƠNG XÓT ĐỢI CHỜ
Đọc xuôi:
Ngày đêm hiu hắt ngóng trông
Luôn hằng thiêu đốt cháy lòng buồn đau
Chiều chiều cô quạnh não sầu
Cha nhìn mờ mịt thấy đâu con người
Ngờ đâu tanh vắng nói cười
Chi còn thanh lặng bặt lời vui ca
Đành sao ngây dại đoạ sa
Mê say bài bạc nhập hoà gàn điên
Tay trơ về đã cạn tiền
Ơi con bè bạn lãng quên xa dần
Mê say vào rượu hại thân
Ngày ngày chao đảo lỡ lầm thêm vương
Đau buồn bò lết cuối đường
Cùng cơ cho thấu, cảm thương ai nào
Mơ huyền tình dục đảo chao
Hương đưa xinh đẹp khát khao thân này
Hình dung mê ảo đắm say
Chìm hồn lê lết tháng ngày trôi hoang
Về đi mau tỉnh lỗi lầm
Thôi con trau sửa quyết tâm ghi lòng
Nào vơi thương xót mỏi mòn
Cha đây vương vấn ngóng trông đêm ngày
Đọc ngược: CHỜ ĐỢI XÓT THƯƠNG
Ngày đêm trông ngóng vấn vương
Đây cha mòn mỏi xót thương vơi nào
Lòng ghi, tâm quyết sửa trau
Con thôi lầm lỗi tỉnh mau đi về
Hoang trôi ngày tháng lết lê
Hồn chìm say đắm ảo mê dung hình
Này thân khao khát đẹp xinh
Đưa hương chao đảo dục tình huyền mơ
Nào ai thương cảm thấu cho
Cơ cùng đường cuối lết bò buồn đau
Vương thêm lầm lỡ đảo chao
Ngày ngày thân hại rượu vào say mê
Dần xa quên lãng bạn bè
Con ơi tiền cạn đã về trơ tay
Điên gàn hoà nhập bạc bài
Say mê sa đoạ dại ngây sao đành
Ca vui lời bặt lặng thanh
Còn chi cười nói vắng tanh đâu ngờ
Người con đâu thấy mịt mờ
Nhìn cha sầu não quạnh cô chiều chiều
Đau buồn lòng cháy đốt thiêu
Hằng luôn trông ngóng hắt hiu đêm ngày
***
NGUYỆN TÂM THƠ
Tập thơ
Nguyễn Đỗ Thái An (Đà Nẵng)
Giải VHNT Đất Mới 2016
Trích
BỜ VAI GIÊSU
Có một bờ vai …một bờ vai
Vẫn chờ vẫn đợi suốt canh dài
Cả khi đau khổ sầu tê dại
Người vẫn đợi chờ không trừ ai.
Có một bờ vai vẫn đợi chờ
Đợi ta đến gởi ngàn ước mơ
Cả khi chua xót sầu tim vỡ
Người vẫn đợi ta … vạn vạn giờ
Có một bờ vai vẫn hoài mong
Chờ ta đến đó gởi nỗi lòng
Cả khi lòng ta đang tuyệt vọng
Bờ vai kia vẫn … vẫn chờ trông.
Có một bờ vẫn đứng nhìn
Chờ mong ta đến gởi niềm tin
Chờ mong ta mãi hoài trung tín
Yêu thương ở mãi trong tim mình.
Có một bờ vai ngày lại ngày
Vẫn chờ vẫn đợi vẫn rộng tay
Khi ta tuyệt vọng chạy đến đấy
Gởi sầu gởi khổ gởi đắng cay
Có một bờ vai vẫn chờ ta
Mặc cho máu lệ đẫm chiều tà
Vẫn giang tay đợi … trên thập giá
Như người cha đợi đứa con xa.
Có một bờ vai … mãi còn nguyên
Chờ ta đến gởi những luỵ phiền
Người sẽ giúp ta sầu tan biến
Bờ vai Người là… bến bình yên
Con biết Chúa ơi!… một bờ vai
Cũng không quá ngắn chẳng quá dài
Vừa đủ cho con khi sợ hãi
Nép tựa vào Ngài, thấy tương lai.
Bờ vai kia đó chính Giêsu
Chờ mong con xoá những hận thù
Chờ con từ bỏ … “tâm dã thú ”
Để trái tim yêu đến ngàn thu.
Bờ vai kia chính Chúa Kitô
Chờ con danh lợi … vứt xuống mồ
Dẫu đời giông bão buồn, sướng, khổ
Hãy yêu cho đến… trái tim khô…
***
NGƯỜI ĐÀN HAI NGÀN NĂM TRƯỚC
(Ga 8, 1-11)
Chúa đang giảng tại đền thờ
Các kinh sư đến cậy nhờ Chúa phân
Các ông thưa với Chúa rằng
“Đây người phụ nữ hư thân thầy à
Chúng tôi bắt gặp chị ta
Đang ngoại tình đó đem ra cho Thầy
Sách Mô-sê dạy thế này
Phải đem ném đá thẳng tay còn gì
Còn Thầy thầy sẽ làm chi?
Còn Thầy Thầy sẽ làm gì chị ta?”
Các ông muốn Chúa nói ra
Cố tìm bằng cớ để mà tố thôi
Lặng lẽ cứ thế Chúa ngồi
Viết viết vẽ vẽ quên rồi thế nhân
Mọi người cứ mãi lằng nhằng
Ngẩng lên Chúa mới bảo rằng các ông
“Có ai sạch tội hay không?
Cứ việc ném đá vào lòng chị đi”
Đám đông chẳng biết nói gì
Người già đi trước, trẻ thì theo sau
Chỉ còn Chúa vẫn cúi đầu
Và người phụ nữ âu sầu cạnh bên
Chúa từ từ ngẩng đầu lên
“Họ đâu rồi, không lên án chị sao?
Dạ thưa chẳng có người nào
Rồi chị lặng lẽ nghẹn ngào chờ mong
Hiền từ Chúa cũng bảo “không!
Chị về hoán cải lại lòng chị đi
Từ nay đừng phạm tội gì
Từ nay chị hãy ráng đi đường lành.
LỜI BẠT
Hai ngàn năm trước bạn ơi
Người đàn bà đó tả tơi nhục hình
Bởi bà phạm tội ngoại tình
Người đời ném đá rẻ khinh bạn à.
Hai ngàn năm đã trôi qua
Vẫn còn kia những đàn bà tham sang
Nghĩa nhân người cũng chẳng màn
Chẳng ai ném đá nên càng hư thân.
Cả đời thích sống lăng nhăng
Người thân góp ý nghiến răng– cười trừ
Có người nghĩ thật vô tư
“Chồng nem vợ chả chẳng dư chẳng thừa.
Cuộc đời sớm nắng chiều mưa
Thật lòng cũng chết dối lừa chẳng sao”
Chỉ thương những kẻ nghẹn ngào
Đêm đêm dõi chốn trời cao khẩn cầu.
***
HOA ĐỒNG NỘI
Tập thơ
Trần Đức Xuân (Phú Cường)
Giải VHNT Đất Mới 2016
Trích
TRỞ VỀ
(Lc 15, 11-24)
Mong được làm chim sâu
Gục đầu bên thánh giá
Không nói năng chi cả
Chan hòa vào bao la
Đã có thời chia xa
Mặc tâm cha vỡ nát
Con đòi chia tài sản
Sống hoang đàng bê tha
Đàng sau nếp xa hoa
Chỉ toàn là thống khổ
Mang vết nhơ làm lỡ
Con trở về cùng cha
Im lặng là ngợi ca
Thiết tha và sâu lắng
Trầm mình trong thinh lặng
Tim khô cằn trổ hoa.
GIEO HẠT TIN YÊU
Trường ca
Pet. Lê Thanh Xuân (Sài Gòn)
Giải VHNT Đất Mới 2017
Chương I
Miền Đất Mới
mùa gió ngược…
những con sóng cứ vỗ vào bờ
gió bấc cứa mấy đoạn tràm tứa lá
dấu chân người qua, dấu chân mở cõi
rừng thiêng nước độc
rắn rết beo hùm
những con chim vỗ cánh hãi hùng
nghe đâu đây ba trăm năm mở cõi
người đến đầu tiên
người sau nối dõi
bước chân đi đất hóa mỡ màu
bình minh ngày mới đón chào
bàn tay xây dựng đẹp giàu no ấm
những ngôi nhà đom lửa
những tiếng khóc trẻ thơ
những cuộc đời mở ra từ đó.
Ông cha tôi là người mở cõi
từ bàn tay không
mở đất lập làng
quần cư nơi đây sống đời nhàn hạ
cuốc đất trồng vườn, cưới vợ sinh con
mùa gió ngược xuôi
đá cũng hao mòn
lòng người rắn chắc
đương đầu với bão
những ngày gian lao thử thách lòng người.
Ông tôi sinh ra trong một ngôi giáo đường nghèo
tre lá rách
chỉ có tấm lòng người là trọn vẹn
hôm sinh ông
gió mưa xuôi ngược
như muốn nhổ ngôi giáo đường
như muốn tán táp một sinh linh
nhưng Chúa có bỏ ai đâu
Chúa đã thương tình
cứu giúp cho qua cơn sóng bão
người phụ nữ đỡ đẻ cho bà sinh ông ôm ông che gió
sợ lạnh đứa nhỏ mới chào đời, một mầm sống nảy sinh.
Ông tôi mang ơn đi khắp chốn quê nghèo
bà cố nhớ ơn chỉ có tấm lòng đáp lại
ông kể mùa hạ nắng đầy như cháy
mùa mưa gió rú bốn góc nhà như muốn nuốt trôi đi
những lúc ấy bà tôi tin trên thế gian có một đấng cứu người
bà gọi: Chúa ơi! và đọc Amen, xin cứu độ
niềm tin làm nơi neo, tấm lòng làm nơi trú
Người đã giúp cho bình yên mưa thuận gió hòa.
Ông tôi rửa tội ngày ba tháng ba
ông nhớ vì ngày ấy thánh đường là căn nhà gió thổi
tượng Chúa nhỏ thôi nhưng sự linh thiêng đâu từ chối
Chúa đâu từ bỏ đứa con nào của người dù ở giữa chốn rừng xanh.
Ngày cưới vợ gã chồng, Người làm chứng tấm lòng thành
ban cho một đức tin và lời dặn hãy sống thương yêu dù trong ấm no hay gian lao cực khổ
bà tôi nhớ mãi ngày cưới không trầu cao, không mâm cỗ
vẫn ấm áp ngọn đèn, vẫn ấm áp một chỗ đặt lòng tin.
Những đứa trẻ lại ra đời, ngôi thánh đường được cất mới
nhưng ngôi thánh đường cũ bà vẫn nhớ như in
những tre lá được thay bằng gạch ngói
mấy trận ốm đau Cha sở cho thuốc men đơn sơ mà khỏi
sự cứu rỗi của Người đâu có gì xa xôi ngoài những tấm lòng
người dạy chúng tôi sống yêu thương nhau như con một cha, như nước một dòng
dù xuôi ngược vẫn một nguồn và cùng chảy ra biển lớn
niềm tin tôi bắt đầu gieo nơi miền đất hứa
những tin yêu trổ hoa khắp ở vườn nhà.
Chương II
Chiến tranh đổ lửa nơi nơi
làng quê mù mịt khói
nhưng trái pháo sáng trong đêm không rực rỡ như ánh đèn
những tiếng gầm trong đêm tối đen
hầm trú ẩn mưa tràn vào ngập nước
những đứa trẻ thơ nheo nhóc khóc
người già chống gậy không vững đôi chân
bước đi hụt té mấy lần rát mặt
mưa táp, bom gầm bốn phía chơi vơi
Ma sơ, chính Ma sơ đã đến với căn hầm
Người đưa tay kéo chúng tôi ra khỏi đó
“nơi này không thể trú, xin các anh chị em hãy đến Nhà thờ”.
Cha sở đi ra đi vào lòng chẳng yên
Ma sơ dìu dắt mấy cụ già, tay bồng đứa trẻ
Cha sở người bước lên, lấy khăn lau nước mưa, nước mắt
giọt
giọt
rơi dài lối Chúa ngự thiêng liêng.
Bà già chấp tay xá xá Cha, Ma sơ rồi cúi đầu lạy Chúa
miệng không ngừng nói với những đứa con
“hãy tin, tin những con người nhân ái đã cứu mạng mình!”
Bạn ạ, niềm tin lạ lắm!
có lúc đơn sơ như một nắm xôi lúc đói lòng
có lúc thiêng liêng như mạng sống sắp chìm giữa dòng sông
nhưng tất cả đều là chân thật nhất
lòng thương không một mảy may toan tính
là tình yêu người với người
phép màu bí tích Chúa ban cho
thế gian mấy mùa gió lốc
sống bão
thiên tai
đói no
quanh quẩn một tất lòng
nhờ đó mà con người thấy trái đất này sâu và rộng
lòng người bao dung
lòng người nhân hậu
tất cả đều từ lòng Chúa mà ra
người ban cho hơi ấm của những ngôi nhà
và hơi ấm từ bàn tay người này đến bàn tay người khác.
Chương III
Tôi
có lúc tưởng mình chết ngạt
dòng sông trôi
con nước cuốn trôi
tôi như khóm lục bình nông nổi
không biết lối nào cho một góc riêng tôi.
Những ngôi nhà san sát nhau không nói được nên lời
những dòng người ngang qua sao mà xa lạ
tôi tìm đến ngôi thánh đường có tiếng chuông ngân “kỳ lạ”
ngồi dưới chân Chúa dang tay như đón tôi bằng trái tim và tất cả tấm lòng
“Lạy Chúa
con sắp chìm giữa một dòng bệnh tật đói nghèo và thiếu tình thương anh em cha mẹ!”
Chúa nhìn tôi, nụ cười rất nhẹ
tiếng chuông ngân sao thanh khiết đến vô cùng
“Con xin Chúa
xin hãy ban cho con một bí tích cuộc đời”.
Xa xa vọng lại trong tai tôi tiếng nói một người:
“Thiên Chúa là tình yêu:
ai ở trong tình yêu là ở trong Thiên Chúa
và Thiên Chúa ở trong lòng họ.” (Kinh Thánh)
Tôi nhìn đôi bàn tay mình và bước ra đi
cúi mặt chào Người, xin Người hãy ban cho tôi vững vàng bước tiếp.
Chương IV
Tôi trở về ngôi nhà của mình sau bão
ngôi mộ mẹ, cha và đứa em chết thảm
cỏ chưa kịp mọc sau hè
cơn bão gió sao mà tàn nhẫn quá
những dấu buồn se lại khắp lòng tôi.
Tôi dỡ từng tấm lá tả tơi
dỡ từng cây kèo, cây cột
bàn tay dỡ những nỗi đau đem đi thiêu đốt
tôi thả hết vào trời, làm lại một ban mai.
Mảnh đất tôi trồng mấy luống rau, khoai
hàng ngày đến nhà thờ xin miếng cơn manh áo
Cha sở thương tình cho tôi nương náu
ôi! những ngày lạnh ấy sao ấm lại trong lòng
ôi! Chúa bao dung che chở cho tôi qua những cơn giông
người cho tôi niềm tin
bằng bàn tay cùng với tình yêu thương của Người
tôi vẫn có thể sống tiếp những ngày mạnh mẽ
điều mà tôi có dám ao ước đâu, trước khi nghĩ đến sự lìa đời.
Tôi đi vác gạo bến tàu
đêm bưng bê quán ăn ngoài rìa phố
ba năm tá túc nơi Cha, ba năm nương nhờ cơm Chúa
những người anh em góp cho tôi xây dựng lại ngôi nhà.
Ngày ấy đất trời như nở rộ những bông hoa
cha mẹ tôi đã cười
em tôi đã vui mừng hớn hở
tôi nhìn đôi tay mình mấy mùa chay sần loét lở
lành lặn những vết sần, vết cứa trên tay
ngước lên cao Chúa ngự ở nơi này
Người cười
một nụ cười nhẹ nhàng ấm lòng tôi giữa tình thương anh em xóm đạo.
Tôi dựng ngôi nhà nhỏ phía trước có mấy cây hoa
tôi đặt một tấm ảnh nhỏ của Chúa giữa nhà
mỗi ngày đổ mồ hôi, dốc hơi về nhà muốn thở hết những hơi cực nhọc
tôi nhìn Chúa giữa nhà
trái tim người bao dung.
Bằng bàn tay tôi xây dựng lại mảnh vườn
xây cho mình những ngày sống thanh nhàn với đức tin và lòng yêu mến Chúa
đủ đầy ấm no, có đêm tôi tự hỏi lòng mình
hạnh phúc có đong đầy thật sự hay chưa?
Chương V
Làm sao tránh khỏi những chuyện buồn va chạm miếng ăn
tôi mang vác nỗi bất hạnh tuổi thơ, tự răn mình phải sống sao nhân ái
sao không buồn, khi những điều mình nghe, mình thấy
đứa trẻ nào hôm qua bị cha mẹ vứt bỏ phía sau rào
đứa trẻ nào chết khi chưa kịp mở mắt ngắm sao
đứa trẻ nào lăn lộn ngủ co ro ngoài băng ghế công viên lạnh lẻo
ôi những đứa trẻ không nhà đi lang thang khắp nẻo
hình ảnh ấy cứa vào trong tim tôi
những năm tháng tuổi thơ.
Tôi gom hết những tích góp của mình
những người anh em chung tay với tôi dựng xây nên ngôi nhà chung– mái ấm
những đứa trẻ thơ bị bỏ rơi trong bệnh viện
những đứa trẻ ngủ góc phố rìa đường
tôi mang chúng về ngôi nhà chung có ngọn lửa tình thương
tôi dạy chúng những chữ cái đầu đời bập bẹ
ngày những đứa trẻ ghép vần đọc thành câu trong Kinh Thánh
tôi ứ nước mắt vui mừng
một mầm đức tin gieo trồng cọ vỏ nhú mầm xanh.
Những đứa trẻ dần lớn lên
ngôi nhà chúng tô vẻ đầy màu
mớ đồ chơi dọn dẹp vừa xong lại bung tháo
mỗi ngày mấy bận lấy băng cầm máu
đứa lớn đánh đứa nhỏ khóc la
đứa giành giật đồ chơi xô ngã
đứa cắn nhau, mắt đỏ khóc ròng
đứa giấu miếng bánh trong lưng quần ngủ quên kiến cắn
tôi quây quần suốt ngày, đêm giấc ngủ chập chờn ú ớ, “Coi chưng, té đó, té đó, mấy con ơi!”
những chén gạo, tấm áo từ nơi nơi
gửi về đây cho các con được no lòng ấm bụng
tôi mở mỗi thùng đồ thấy những tin yêu chứa đựng
chấp cánh cò trắng bay bay
mang ước mơ của các con bay.
Đứa lớn đầu tiên của ngôi nhà này
năm nay vào đại học
đứa thứ hai năm nay bỏ học đi làm
đứa thứ ba quậy phá xóm làng
tôi hết lời dạy răn, nhưng lắm lúc thấy lòng mình bất lực
đã hơn một lần nghĩ mình sẽ gục
tôi nhìn Chúa rưng rưng:
“Chúa ơi, hãy giúp con vượt qua những nỗi lòng này!”
Người lại một lần nữa cho tôi chỗ dựa
tôi xây lại niềm tin khi đứa thứ hai nhận mớ tiền lương đầu đời.
Ngày tôi ngã quỵ lúc đang cùng đám trẻ đi chơi
những đứa con hàng ngày quậy phá
chúng nhìn tôi rưng rưng
tôi lo nỗi lo chúng không nơi nương tựa
lòng cố vượt qua
cố vượt qua những bệnh tật trong người
Chúa lại một lần nữa cho tôi thêm tia sáng từ Người
tôi dần dần hồi phục
những đứa trẻ bỗng dưng ngoan ngoãn lạ thường.
Bạn biết không, dạy trẻ con đôi khi không phải nói lên lời
tôi hiểu ra rằng, dạy người cũng vậy
chỉ có tình thương mới cảm hóa và đánh thức những tình thương.
Chương VI
Những đứa trẻ lớn lên học nghề, theo nghiệp
có đứa lập gia đình cưới vợ sinh con
có đứa nguyện ở với tôi giúp cho các em nó được vuông tròn
có đứa xin đi tu, học làm người phụng mệnh Chúa.
Tôi đến ngôi thánh đường mà ngày đầu tiên tôi biết Chúa
cũng như bao ngày đến với Chúa mỗi lần chuông reo
lòng chợt thấy lạ thay tiếng chuông như gọi ký ức về
năm tháng xa xôi quay về trong mắt.
sinh mạng tưởng như mong manh góc bể chân trời
Chúa lặng im, ban cho tôi một nụ cười
tôi cứ ngỡ đó là niềm tin cuối cùng nhưng đó thật sự là niềm tin mãi mãi
mãi mãi dìu dắt tôi đi qua những gian khó của cuộc đời
“Không đau khổ nào mà không mang một ý nghĩa,
đau khổ luôn luôn có nền móng nơi sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời”
(Lời Thánh Tôma Aquinô)
Thưa Chúa, những đứa trẻ hôm nay bắt đầu bước vào đời
chúng phải có một vùng Đất Mới
và những miền Đất Mới lại hiện ra trước lối đi của con người
những đứa trẻ con cưu mang, như Người đã cưu mang con năm nào con đói khổ
xin Người hãy ban cho chúng được bình an
và lương thiện suốt một đời dù bão giông hay nghèo khó.
Thưa Chúa, con biết cuộc đời con người không bao giờ suôn sẻ
những bão giông thử thách chực chờ
những búa dao đao kiếm cuộc đời
luôn rình rập hơi thở người, không thôi từ bỏ.
Cuộc đấu tranh sinh tồn là một cuộc đấu tranh gian khó
con tin Người không bỏ rơi những đứa con lạc lối của Người
“Một sức thiêng xuất phát từ Người và chữa lành tất cả” (Kinh Thánh)
những đứa con của con, xin Người hãy giúp chúng vững lòng!
Thưa Chúa, con xin dâng Chúa khúc ca này
xin cảm tạ Người từ đời đời qua Người ban cho chúng con an lòng và vững bước
xin cảm tạ Người– niềm tin mãi mãi sáng soi con!
***
THƠ HAIKU
Hai tập thơ gồm 900 bài thơ Haiku
Têrêxa Nguyễn Thị Như Hà
Giải VHNT Đất Mới 2017
Trích
2
Dưới chân cầu
Bé chăn vịt thả trôi con chữ
Nghẹn ngào tiếng mưa.
3
Màu áo cha
Ánh lên từng mắt rạ
Chiều ngưng trôi.
4
Hừng đông về
Ngọn dừa nghiêng
Trăng treo
11
Dòng sông quê
Tìm trong thương nhớ
Bạn hiền xưa.
31
Cúi xuống
Chạm môi vào cỏ
Hiền hòa tiếng mưa.
41
Đêm qua
Con mắt thức
Vụn vỡ đêm dài
73
Dưới trăng
Hoa lúa rúc rích cười
Dế lặng thinh.
92
Bầy chim sâu
Tung tăng trên cỏ
Nhặt hạt nắng vàng rơi.
125
Sóng
Xô biển đời
Gềnh đá nở hoa
398
Trăng soi ngoài cửa ngõ
Ngọn đèn dầu
Thao thức đêm thâu
18
Cánh phượng
Phơi mình trên mặt biển
Tôm cá nào ngừng bơi
(Tập thơ Lời thì thầm)
***
TRUYỆN THƠ KINH THÁNH
Phaolô Trần Trung Hậu (Sài Gòn)
Giải VHNT Đất Mới 2018
- CHÚA GIÊ-SU GIÁNG SINH
A . Thiên sứ truyền tin
(Lc 1, 26-38; Mt 1,18-25)
Hơn hai ngàn năm trước,
Thần sứ Gáp-ri-en
Được sai đem tin đến
Một thôn nữ dịu hiền,
Rằng cô sẽ là mẹ,
Đứa bé sắp ra đời,
Một hài nhi vĩ đại
Con Một của Chúa Trời.
Ma-ri-a, cô ấy,
Một thiếu nữ đồng trinh,
Quê ở Na-za-ret,
Dịu dàng và đẹp xinh.
“Sao có thể như thế?”
Thiên sứ đáp: “Chúa Trời,
Không gì không thể được
Dưới đất lẫn trên trời.”
Ngạc nhiên và lo lắng,
Nhưng sau hết nàng thưa:
“Tôi là tì nữ Chúa,
Xin vâng theo lời Người!”
Cô có chồng chưa cưới,
Một chàng trai công chính,
Là Giu-se, thợ mộc,
Ăn ở rất chí tình.
Giu-se rất thất vọng
Khi thấy nàng có mang.
Đó là nỗi nhục lớn
Cho dòng họ của chàng.
Rồi chàng định hủy bỏ
Lễ cầu hôn với nàng
Và định tâm tố cáo
Nàng ở trước hội đường.
Nhưng rồi đêm hôm ấy
Trong giấc mộng mơ màng
Bỗng đâu có thiên sứ,
Đến báo mộng cùng chàng,
Rằng đó là ý Chúa.
Trẻ ấy con của Ngài,
Và là Vì Cứu Thế
Được gửi xuống trần ai.
Đó là Đấng Cứu Thế,
Tên Ngài là Giê-su,
Là bánh cho người đói,
Ánh sáng cho người mù.
Tỉnh dậy, chàng vội vã
Đón Ma-ri-a về
Và cưới nàng làm vợ,
Giữ vẹn nghĩa phu thê.
***
- Đức Giê-su ra đời
(Lc 2,1-19)
Xê-da Âu-gut-tut,
Vua La Mã bấy giờ,
Bắt tất cả dân chúng
Đăng ký, làm hồ sơ.
Ma-ri-a, Giu-se
Phải đến Bet-le-hem
Để kê khai dân số,
Đi cả ngày lẫn đêm.
Nhưng rồi nàng trở dạ
Ngay khi vừa đến nơi.
Nhưng khi ấy quán xá
Quá chật khách, đông người,
Nên họ đành phải lấy
Hang đá lạnh làm nhà.
Ma-ri-a đêm ấy
Sinh Đấng Mê-si-a.
Được quấn trong áo mẹ,
Con Trẻ ngủ suốt đêm
Trong chiếc máng chứa cỏ
Của thành Bet-le-hem.
***
- Các nhà chiêm tinh đến bái lạy và
Thánh Gia lánh sang Ai Cập
(Mt 2,1-23)
Lúc này có thiên sứ
Bỗng xuất hiện ngoài thành,
Báo cho người chăn thú
Về Đấng Thánh mới sinh.
Bay trên cao, dìu dịu
Các thiên sứ đồng thanh
Hát những bài thánh thiện
Ca ngợi Chúa lòng lành.
Nghe xong thiên thần hát,
Kìa những người chăn chiên
Đi tìm Đấng Cứu Thế
Chiêm bái Chúa nhân hiền.
Rồi họ đi khắp ngả,
Báo tin cho mọi người
Rằng trên đất Do Thái
Đức Chúa Con ra đời.
Có ba nhà thông thái
Ở phương Đông lúc này,
Thấy một vì sao lớn
Xuất hiện cuối trời Tây.
Họ biết người Do Thái
Đã có vua của mình,
Một nhà vua vĩ đại,
Nhân ái và thông minh.
Nên họ liền vội vã,
Không quản ngại đường dài,
Mang quà và lễ vật
Đến để ngợi khen Ngài.
Trên đường đi, họ gặp
Vua xứ Giu-đê-a,
Tên gọi là Hê-rốt,
Một ông vua cáo già.
Hắn nói: “Nếu có gặp,
Xin về báo tôi hay.
Để bản thân tôi cũng,
Đến chào vị vua này!”
Cả ba nhà thông thái
Nhằm hướng sao mà đi.
Cuối cùng họ tìm thấy
Mẹ con Chúa Hài Nhi.
Họ thờ lạy đứa trẻ,
Dâng mộc dược, vàng, hương
Rồi đi theo đường khác,
Mà trở lại quê hương.
Nguyên là có thiên sứ
Báo cho họ: Thật lòng,
Vua Hê-rot lo sợ,
Muốn giết Chúa Hài Đồng.
Hắn lo rằng đứa bé,
Được mọi người kính yêu,
Sẽ thành vua thay hắn,
Mà không biết một điều:
Giê-su, Đấng Cứu Thế,
Không phải vua Giu-đa,
Mà vua của Nước Chúa,
Của mọi nước, mọi nhà.
Hắn liền sai quân lính
Đến thành Bet-le-hem
Bắt và giết những trẻ
Được sinh vào ban đêm.
Tất cả những đứa trẻ
Mới sinh đến lên hai
Đều phải bị giết hết,
Quyết không chừa một ai.
Nhưng Chúa Trời trước đó
Đã sai thánh thiên thần
Báo tin cho Thánh Thất
Nhanh chóng chạy thoát thân.
Họ trốn sang Ai Cập,
Cam chịu sống tha phương,
Chờ vua Hê-rốt chết,
Lại trở về quê hương.
***
LẮNG TRONG SƯƠNG
Tập thơ
Catarina Nguyễn Thị Lam
Giải VHNT Đất Mới 2018
Trích
SƯƠNG MAI
“Ta sẽ như làn sương mai làm nó vươn lên như bông huệ,
cho bén rễ sâu như cây ngàn Li-băng.
(Hs 14, 6)
Vương đỉnh núi Sương Tơ buông trùng điệp
Vầng Đông lên hửng nắng khắp chân trời
Gió miên man thôi thúc khẽ gọi mời
Đón Ánh Dương bừng lên xua bóng tối.
Nắng tỏa ánh Gió reo vui dẫn lối
Nụ mở hồn hướng lên chốn Trời xanh
Hớp Nắng Mai ngậm Sương Ngát trong lành
Vui cất tiếng hòa bài ca vạn vật.
Hoa nghiêng cánh tạ ơn Tình trời đất
Cho cỏ cây được mọng ướt Sương Tơ
Muôn lá hoa rực sáng trong Gió Thơ
Hồn xôn xao niềm vui dâng rất lạ.
Hãy trỗi dậy hỡi cỏ cây nghiêng ngã
Ướp Nắng Tươi cho khao khát lắng sâu
Cùng Sương Thanh hợp Gió Ngát nguyện cầu
Ngân thánh thót tụng ca Nguồn Sự Sống.
Đây ngàn hoa bung cánh tung hy vọng
Tỏa trinh thơm như hương bá Li-băng
Thắm Sương mai tự Nguồn Suối Vĩnh Hằng
Vui khoe sắc trong Ánh Hồng lúng liếng.
Nép vào Mây dâng hương lòng thánh hiến
Hoa thả hồn thênh thang bước lãng du
Ngân tiếng thơ theo Gió hát vi vu
Hòa vinh khúc ngợi Danh Cha Hằng Hữu.
(Cảm tác khi cùng tham dự giờ Kinh sáng tại Đan Viện
Thánh Mẫu Châu Sơn, Đơn Dương, Lâm Đồng 08.09.2016)
***
NÚI DUYÊN ĐỨC ÁI
“Trong tương lai, núi Nhà Đức Chúa
đứng kiên cường vượt đỉnh các non cao,
vươn mình trên hết mọi ngọn đồi.
Dân dân lũ lượt đưa nhau tới,
nước nước dập dìu kéo nhau đi. (Is 2, 2-3)
Sẻ bay lên đỉnh non cao thanh khiết
Nghe rừng thông reo muôn điệu vi vu
Hòa tiếng chim ríu rít giữa chiều thu
Vui tíu tít những nỗi niềm sâu lắng.
Đã một thuở, Sẻ tìm nơi tĩnh lặng
Cánh phiêu du bay kiếm khắp mọi miền
Đây rừng thông bên Núi Ngọc bình yên
Hồ nước biếc cùng sum vầy làm tổ.
Bao năm tháng trong khó nghèo gian khổ
Vui hót vang giữa rừng thẳm mênh mông
Dù nắng mưa bão tố chẳng xao lòng
Vẫn không ngớt dâng lời ca tiếng hát.
Cùng hợp tấu khúc tri ân thần nhạc
Sáng tinh mơ cho đến ánh chiều tà
Rồi đêm về cùng Trăng sáng thiết tha
Mãi ca ngợi chờ Bình Minh tỏa rạng.
Ngày bay đến cùng muôn loài bầu bạn
Đêm quay về chia sẻ chút tình thân
Câu yêu thương luyến giai điệu ân cần
Cho tổ ấm ngát hương thơ Đức Ái.
Tám mươi năm Núi Duyên vui trẻ lại
Ắp chuyện tình sống mãi với thời gian
Càng lắng sâu càng ngây ngất nồng nàn
Bao hương vị ngọt ngào trong Tình Mến.
(Mừng 80 năm thành lập Đan viện Thánh Mẫu Châu Sơn, Đơn dương. 08.09.1936– 08.09.2016)
***
TIẾNG CHIỀU
Tập thơ 114 bài
Maria Đinh Thị Ngọc Liên
Giải VHNT Đất Mới 2019
Trích
TIẾNG CHIỀU
Nắng ở ngoài hiên đã nhạt rồi
Bên thềm lá cũng nhẹ nhàng rơi
Chiều qua mấy lượt chiều ngơ ngẩn
Ngẫm cuộc gian trần như gió thôi.
Khói quyện lời kinh giữa bóng chiều
Ai người chuyển giúp những niềm yêu
Đường hoa lối mộng đâu cần nữa
Chỉ muốn hồng ân đổ thật nhiều.
Vẳng giữa hồi chuông tiếng nguyện cầu
Thắp bừng ngọn nến sưởi lòng nhau
Lời kinh gửi đến người quen cũ
Chắc sẽ xua tan những muộn sầu.
Lạy Chúa nhân từ hãy xót thương!
Đời mong manh lắm giữa vô thường
Con thầm khấn nguyện tình thơ bé
Chuyển giúp cho người những mến thương.
Nắng sẽ hoài tươi một nét tình
Dẫu đời chỉ một thoáng phù sinh…!
TÌM CHÚA…
Chuông chiều thánh thót vọng ngân xa
Xóm đạo bình yên dưới nắng tà
Ngọn gió heo may vừa trở lạnh
Ru hồn lữ khách ngập ngừng qua.
Giáo đường nghiêng bóng buổi mưa bay
Có hạt nào vương sợi tóc gầy
Lặng lẽ ai quỳ bên tượng Chúa
Thầm mong tình mến mãi đong đầy .
Dòng đời một thoáng sẽ qua mau
Tựa cánh hoa tươi sẽ nhạt màu
Cát bụi mong manh và dễ vỡ
Chỉ tình yêu Chúa mãi bền lâu.
Lối trần ngơ ngẩn bước chân xiêu
Tình mến trong con có đủ nhiều
Để tháng ngày qua trong vội vã
Biết tìm gặp Chúa nối vần yêu.
22.09.16
CHÚA ƠI!
Chiều nay gió chở mùa sang
Từng bông hoa tím mênh mang giọt sầu
Tìm gì giữa cuộc bể dâu
Thời gian rồi cũng nhạt màu ước mơ.
Chiều buông giọt nắng hững hờ
Tình người tình Chúa đợi chờ tháng năm
Trở về thống hối ăn năn
Đem yêu thương trải muộn màng chi đâu.
Hồi chuông vọng tiếng nguyện cầu
Quỳ đây dâng Chúa nghìn câu tâm tình
Nỗi lòng xen giữa lời kinh
Bao phen lạc lối thấy mình bơ vơ.
Chúa ơi con rất dại khờ
Chỉ là hạt cát bên bờ đại dương
Xin Người hãy dủ tình thương
Dẫn đưa về bến thiên đường mai sau !
29.03.17
ƠN NGHĨA CHA MẸ
Giáo Hội tưng bừng kính Thánh Gia
Nguyện ơn Thiên Chúa đổ muôn nhà
Cho vần hiếu thảo hoà cung nhạc
Để tiếng báo đền trỗi khúc ca
Trọn kiếp ghi hoài ân nghĩa Mẹ
Ngàn đời khắc mãi khối tình Cha
Rồi đây khắp nẻo đường con bước
Nắng sẽ ươm nồng trải lối hoa.
***
CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM
Tập thơ
Giuse Nguyễn Hữu Tâm
Giải VHNT Đất Mới 2019
Trích
Thánh ÉTIENNE THÉODORE CUENOT– THỂ
Giám mục Hội Thừa Sai Paris
(1802-1861)
Ngày tử đạo: 14 Tháng 11
Ngài quê Bélieu, nước Pháp
Lớn lên gia nhập Hội Thừa Sai
Thụ phong Linh mục quê nhà
Ước mong truyền giáo– xuống tàu đi xa
Năm một ngàn tám trăm hai chín (1829)
Ngài đã đến Kẻ Vĩnh, Đàng Ngoài
Đi bộ suốt 83 ngày
Đến Đàng trong, tiếng Việt ngài chuyên chăm
Bốn năm đầu trên miền truyền giáo
Căn bệnh lao hành hạ xác thân
Gặp tình hình cấm đạo căng
Các thừa sai phải lánh sang Thái Lan
Rồi qua Singapore Phố Mới
Đức cha từ nhận sắc Roma
Tấn phong Giám mục cho ngài
Xong, ngài về nước: Cửa Hàn, Đàng Trong
Ngài triệu tập Công đồng Gò Thị
Nhằm định hướng mục vụ rõ ràng
Ấn định bí tích trao ban
Huấn luyện giáo sĩ Việt Nam kỹ càng
Ngài gửi chủng sinh sang du học
Chủng viện Penang, đất mã lai
Đào tạo Linh mục tương lai
Khôn ngoan, đạo đức, giỏi tài, khiêm nhu
Ngài gửi bài về luân, tín lý
Rèn tài đức giáo sĩ nâng cao
Số người rửa tội tăng mau
Mở mang truyền giáo đồng bào Thượng du
Đất giáo phận Đàng Trong quá rộng
Xin Tòa Thánh chấp nhận cho ngài
Giáo phận Đàng trong chia hai:
Tây, Đông Đàng Trong: Sài Gòn, Quy Nhơn
Năm một ngàn tám trăm sáu mốt (1861)
Chiếu chỉ “Phân sáp” đã ra đời
Giáo Hội điêu đứng tả tơi
Quan quân vây kín Gò Bồi làng quê
Ngài bị bắt giải về Bình Định
Chứng kiết lỵ, thêm bệnh… đuối dần…
Chết rũ tù– sống chứng nhân
Chúa ban Mục tử- Thiên Đàng phúc vinh
Ba tháng sau, lệnh kinh đô Huế
Quật mộ ngài, lấy xác mang lên
Nào ngờ xác vẫn còn nguyên
Lính cho vào thúng, đánh chìm xuống song
***
Thánh JOSEPH MARCHAND– DU
Linh mục Hội Thừa Sai Paris (1803 – 1835)
Ngày tử đạo : 30 Tháng 11
Ngài nhập Hội Thừa Sai nước Pháp
Ngài thụ phong Linh mục vừa xong
Đáp tàu đi đến Viễn Đông
Tông đồ truyền giáo– ước mong thiếu thời
Đến Việt Nam, trau dồi Tiếng Việt
Giúp tín hữu Việt tại Phnom – Pênh
Chuyển về phụ trách Lái Thiêu
Giúp chủng sinh học với nhiều nhiệt tâm
Cha phụ trách 25 giáo họ
Giáo dân khoảng con số: bảy ngàn
Chăm lo mục vụ giáo dân
Cái Mơn, Mặc Bắc, Bãi Xan, Giồng Rùm
Quân triều đình vây thành Gia Định
Tướng Khôi cho binh lính ép cha
Phải nhanh chóng vào trong thành
Cha thưa rằng: “Tôi không rành đánh nhau
Tôi chỉ lo suốt ngày việc đạo
Lo dâng Lễ, giảng đạo Chúa thôi”
Thành Gia Định thất thủ rồi
Cha bị nhốt cũi, khom ngồi ngày đêm
Quan ép cha nhận thêm tội khác:
“Tội giúp Khôi chống lại triều đình”
Nhưng cha cương quyết: “Rằng mình
Chỉ lo giảng đạo– thật tình trước sau”
Dùng cực hình bắt cha nhận tội
Họ dùng kìm nung đỏ kẹp đùi
Xông lên thịt cháy khét mùi
Không nhận vu cáo: “Là người giúp Khôi”
Cha bị án bá đao duy nhất
Bị cắt xẻo 100 nhát đớn đau
Thi hài ném xuống biển sâu
Chứng nhân mục tử: hồn mau Thiên Đàn
***
Thánh ANRÊ TRẦN AN DŨNG (LẠC)
Linh mục (1795– 1839)
Ngày tử đạo: 21 tháng 12
Ngài quê quán thị trấn Kinh Bắc
Trong gia đình ngoại giáo Bắc Ninh
Theo cha mẹ vì mưu sinh
Vào Kẻ Chợ cùng gia đình an cư
Được một thầy giảng nuôi dạy dỗ
Dạy giáo lý, rửa tội cho ngài
Thời gian học tập miệt mài
Ở nơi chủng viện– có tài nhớ lâu
Đọc đoạn sách hai lần là thuộc
Ngài thông nho và giỏi Latinh
Mười năm thầy giảng nhiệt tình
Ba năm thần: thụ chức Linh mục liền
Xứ Đồng Chuối, ngài làm phó xứ
Tại Xứ Đoài, giúp xứ ba năm
Xứ Sơn Miêng một thời gian
Ngài làm chánh xứ Kẻ Đầm khá lâu
Khi ngài làm chủ chăn các xứ
Ngài ôn tồn, cư xử nhẹ nhàng
Giữ chay suốt cả mùa chay
Người nghèo, cha có: chia ngay, giúp liền
Nơi Kẻ Sui: lập nên nhà xứ
Ngài bị bắt khi trú nơi đây
Tổng Thìn sáu nén đưa ngay
Đút cho quan huyện, nên ngài được tha
Lần thứ hai, bắt ngài tại chỗ:
Đến cha Thi xưng tội với nhau
Giáo dân lo tiền chuộc ra
Quan huyện bắt lại lần ba, trói ngài
Ngài nhận ra: không ngoài ý Chúa
Nói giáo dân: “đừng chuộc tôi ra”
Quan trên tỉnh hỏi, khảo tra:
“Bước qua thập giá thì ta tha về”
Ngài cương quyết không nghe dụ dỗ
Giữ Đức tin bền đỗ đến cùng
Ngài luôn cầu nguyện không ngừng:
“Xin Chúa thêm sức, xin đừng bỏ con”
Pháp trường, bãi ngoài, ô Cầu Giấy
Chịu chém đầu– minh chứng Đức tin
Chứng nhân mục tử trung kiên
Chúa ban hưởng phúc ở trên Thiên Đàng
___________________
Ghi chú : Kẻ Chợ: Nay là Hà Nội
***
Thánh PHAOLÔ TRẦN VĂN HẠNH
Giáo dân (1827-1859)
Ngày tử đạo: 28 Tháng 5
Tân Triều, Biên Hoà là quê quán
Gia đình về Chợ Quán lánh thân
Thanh niên tính khí ngang tàng
Trong giang hồ, anh đứng hàng “đại ca”
Tin Mừng tiếp nhận thời thơ ấu
Vẫn không ngừng nảy nở trong anh
(Lời Chúa vẫn đâm bông lành
Chờ khi thuận tiện, kết thành trái ngon)
Chuyện chẳng lành, một hôm trên phố
Đám du côn làm khó một cô
Anh đe cái đám côn đồ:
“Hoàn ngay tài sản– nếu không, ăn đòn”
Chúng tức giận, cửa quan đi cáo
Chúng biết anh có đạo, tố ngay
Quan ghép anh theo giặc Tây
Nhưng anh phủ nhận, chỉ khai một lòng:
“Tôi chính là người Công giáo thật”
Hình khổ dã man nhất đưa ra
Căng thân thể, đánh khảo tra
Sắt nung cho đỏ, dí da thịt người!
Đức tin vững– một lời tỏ rõ:
“Kitô hữu, không chối đạo thờ”
Chí Hoà trảm quyết, đầu rơi
Chứng nhân của Chúa: Nước Trời hiển vinh
***